congdantoancau

me

Apr 3rd, 2022 (edited)
135
0
Never
Not a member of Pastebin yet? Sign Up, it unlocks many cool features!
text 6.48 KB | None | 0 0
  1. Hôm nay là ngày 3/3 năm nhâm dần. Vậy là chỉ còn hai mươi mốt ngày nữa là đến ngày giỗ đầu người đã mang nặng hơn 9 tháng và sinh ra tôi.
  2.  
  3. Một năm vừa rồi, cứ mỗi lần sực nhớ đến ngày mẹ mất là tôi lại giảm đi độ đau thương. Đây mới chỉ là một năm, không biết là mãi sau này, khi mà làm giỗ lần thứ n, liệu tôi có còn cảm thấy đau thương không nữa, hay là có thể thoải mái đùa giỡn với mọi người trong ngày này.
  4.  
  5. Có phải con người ai cũng thế, khi vết thương đã được khâu lại, nỗi đau sẽ phai dần và đến lúc không còn cảm giác đau nữa, khi nghĩ về vết thương ấy, họ chỉ còn đơn giản coi nó là kỉ niệm?
  6.  
  7. Có lẽ tôi nên coi đây là ngày kỉ niệm, một ngày kỉ niệm chúc mừng việc mẹ mình đã ra đi, đã thoát khỏi cõi đời này - nơi mà Phật giáo cho rằng đó là cõi tạm. Mẹ đã sống mạnh khỏe cả đời dù trong suốt quãng đời đã có nhiều lần trong khi lao động hay đi lại trên đường đã bị thần chết vồ trượt. Nhưng những ngày cuối đời, đặc biệt là những ngày cận kề cánh cổng thoát khỏi cõi này, mẹ đã đau đớn vô cùng. Tôi chưa từng chứng kiến một ai trên đời này đau đớn đến mức ấy trước đây.
  8.  
  9. Trong những ngày mẹ đau đớn ấy, tôi đi làm trở về nhà, tôi rất ít vào phòng mẹ, tôi thậm chí còn hay nán lại ở công ti. Tôi sợ cái cảm giác phải ngồi chứng kiến mẹ đau, tôi chọn trốn tránh. Căn bệnh ung thư tủy, ung thư máu, ung thư hệ thần kinh nó quái ác đến mức, mọi người càng nắn bóp thì mẹ không những không cảm thấy thoải mái dễ chịu, thuyên giảm cảm giác đau mà mẹ lại càng thấy đau hơn vì có người đụng chạm vào mình.
  10.  
  11. Mẹ giống như một con sói trải qua một trận ác chiến và trở về nằm cuộn tròn trong hang ổ với mình đầy thương tích, không muốn ai đụng vào.
  12.  
  13. Có đêm tôi ngồi cạnh giường mẹ, chỉ vuốt nhẹ chỗ đau của mẹ, hi vọng rằng như thế sẽ có một chút tác dụng giảm đau gì đó. Có vẻ mẹ rất mệt, tôi không thấy có phản ứng gì. Một lúc sau, mẹ nói tôi đi về phòng ngủ đi vì mai còn đi làm. Mẹ nói với tôi như vậy trong khi đôi mắt còn nhắm.
  14.  
  15. Có vẻ những người đau khổ đến mức tuyệt vọng, bị cơn đau hành hạ nửa năm trời ấy không còn sức mở đôi mắt để nhìn, và cũng không còn thiết mở mắt để nhìn đời nữa. Nhưng mẹ vẫn nghĩ cho con của mình, vẫn lo cho việc ngày mai đứa con trai của mình còn phải đi làm.
  16.  
  17. Trước lúc ấy, tôi đã có một vài câu đàm thoại với mẹ và mẹ nói một câu làm tôi sững người. Mẹ nói câu ấy và tôi đã biết mẹ không còn ở lại cõi này với tôi lâu nữa. Mẹ đã bị lẫn.
  18.  
  19. Hiện tại, khi ngồi viết những dòng này, tôi đã không còn nhớ là mẹ đã nói gì nữa. Đó chính là lí do tôi viết bài này, post lên timeline của mình để đề phòng việc sau này tôi không còn nhớ cả việc mẹ đau đớn như thế nào nữa.
  20.  
  21. Tôi ngồi nán lại một lúc, sau đó đứng dậy, nhìn ngắm mẹ một lúc, cảm thấy cay nơi khóe mắt. Tôi đi ra ngoài, khép nhẹ cánh cửa vào, đi xuống phòng mình, ngồi vào bàn mình, dựa vào lưng ghế. Tôi nhớ lại câu nói lẫn của mẹ hồi nãy. Nước mắt trào ra ào ạt. Tôi nằm úp mặt xuống bàn. Tôi đã khóc. Khóc vì sự bất lục của mình, khóc vì nỗi buồn kìm nén suốt những ngày qua nay đã bị kích hoạt để do cảm xúc chuyển hóa và đẩy dòng lệ trào ra khóe mắt. Nước mắt của một thằng con trai.
  22.  
  23. Lần đầu tiên trong cuộc đời tôi khóc cho mẹ mình.
  24.  
  25. Sau ngày hôm đó, mẹ không còn nói được những câu nói có ý nghĩa bình thường. Những câu nói đầu đuôi lẫn lộn, người này thành người nọ, vật đó thành vật kia. Dù vậy, tôi biết rằng mẹ vẫn còn tỉnh táo, chẳng qua là khả năng diễn đạt của mẹ không còn được chính xác. Mẹ thậm chí còn không cần người bón ăn, có lần mẹ còn tự xúc cho mình. Mẹ không thiết cuộc đời này nhưng vô cùng, tha thiết mong được sống tiếp, sống để bảo vệ gia đình mình, để thấy con cái mình được thành công, được thành gia lập thất.
  26.  
  27. Có lần trước khi cơn đau đến với mẹ, mẹ đã ngồi tâm sự với tôi rằng: Mẹ biết là Phương nhà mình rất khó yêu thương một ai đó, mẹ biết chỉ khi con tìm thấy người phù hợp và khi con đã thành công thì con mới tính đến chuyện lập gia đình. Nhưng con hãy nhanh lên, lấy cho mẹ một nàng dâu để cho có chuyện ra chuyện vào, hằng ngày con chỉ một mình một góc trên gác không thấy buồn hả con?!!.
  28.  
  29. Tôi biết rằng mẹ không yên tâm khi rời đi.
  30.  
  31. Con không biết là trên đời này có tồn tại thứ gọi là linh hồn hay luân hồi hay không. Nhưng những người ngoài kia họ nói là có mẹ ạ. Dù niềm tin vào chủ nghĩa duy vật của con rất mạnh nhưng con sẽ tìm hiểu về lĩnh vực tâm linh này. Vì đó là hi vọng để cho con có thể gặp lại mẹ hay ít nhất là có thể biết được là mẹ đã đi đâu.
  32.  
  33. Chẳng phải người ta chỉ tìm đến tâm linh khi mà người ta muốn thay đổi những điều bất khả hay sao.
  34.  
  35. Hoa sen trắng trên avatar của tôi là để cầu chúc cho mẹ, cũng là để nhắc nhở tôi về mẹ trong cuộc sống bộn bề công việc trần thế này.
  36.  
  37. Mặc dù vậy nhưng hiện tại tôi lại bị ám ảnh bởi tiếng rên đau. Cứ mỗi lần ai đó than thở hay kêu rên hay thậm chí chỉ là một âm thanh tương tự thì tôi lại liên tưởng đến tiếng kêu đau đớn bất lực tuyệt vọng của mẹ. Có lẽ tôi sẽ không quên cơn đau ấy.
  38.  
  39.  
  40. https://www.youtube.com/watch?v=P0frGN7fe68
Advertisement
Add Comment
Please, Sign In to add comment