Advertisement
deswra

fapfapfap

Sep 27th, 2016
84
0
Never
Not a member of Pastebin yet? Sign Up, it unlocks many cool features!
text 47.43 KB | None | 0 0
  1. 0
  2. Trời đã xế chiều. Thế là xong công việc ngày hôm nay. Tôi mở túi đồ tổng kết lại số item mình kiếm được từ bọn quái. Nhiều hơn mọi khi một chút. Vậy là tốt. Đóng cửa sổ đó lại, tôi quay về thị trấn.
  3. Tôi quan sát đồng cỏ xung quanh mình. VR đúng là tuyệt thật. Tôi không hề cảm thấy điểm khác biệt gì so với thế giới thực cả. Thậm chí nó còn có nhiều điểm vượt trội hơn hẳn. Bầu không khí trong lành, phong cảnh đẹp lung linh. Tôi đã mong chờ một thế giới như thế này từ lâu lắm rồi. Và đúng là nó không làm tôi thất vọng, tôi hoàn toàn không muốn trở lại thế giới ngoài kia chút nào.
  4. Nhắc đến thế giới ngoài kia, đã bao lâu rồi tôi chưa nhìn thấy nó nhỉ?
  5. Chẳng biết nó trở nên như thế nào rồi. Nó có gì thay đổi trong khoảng thời gian tôi ở trong game không. Mặc dù tôi không biết mình đã ở trong game được bao lâu rồi…
  6. Để xem, lúc mình đi mua đĩa game này về là khi nào nhỉ? Chắc hẳn mình đã xếp hàng từ sớm để chờ mua, phải không?
  7. Giờ nghĩ lại, game này tên gì?
  8. Tôi không biết có phải mình bị đãng trí vì chơi game quá lâu không nữa. Tôi mở menu ra, tìm lựa chọn Đăng xuất ở cuối danh sách. Đáng tiếc rằng game này không lưu lại thời gian trực tuyến như một số game.
  9. Nhìn vào nút Đăng xuất, tôi cảm thấy một nỗi sợ vô hình. Tôi không muốn nhấn nó. Ban đầu tôi cũng chẳng có ý định nhấn nó làm gì. Tôi đâu có muốn đăng xuất đâu chứ.
  10. Tôi chỉ muốn ra ngoài thế giới thực một tí xem sao thôi. Một tí thôi, không lâu đâu. Tôi sẽ đăng nhập trở lại game ngay thôi mà. Chỉ cần biết rằng không có công việc gì mình cần làm ở bên ngoài thôi.
  11. Nhưng tôi đổi ý. Chắc không cần ra ngoài đâu. Tôi đã ở trong game lâu đến thế này mà có sao đâu. Ở luôn trong này hẳn cũng không vấn đề gì. Nhưng lâu đến thế này là bao lâu cơ?
  12. Tôi lắc đầu, giơ tay ra để đóng menu.
  13. Mọi thứ xung quanh chuyển thành màu đen.
  14.  
  15. 1
  16. Tôi giật mình. Giống như bạn đang chơi game mà bỗng nhiên màn hình tối mù như mất điện. Toàn bộ OST hay SFX đều nín bặt. Bạn cố gắng nhấn chuột và bàn phím nhưng không có gì xảy ra. Chắc chắn hầu hết mọi người đều sẽ kéo chuột vòng quanh rồi sau đó nhìn sang thùng máy ngay lập tức để kiểm tra xem chuyện gì đã xảy ra. Ai cũng giật mình khi chuyện này xảy ra cả. Nhưng trường hợp của tôi thì nghiêm trọng hơn nhiều. Tôi không nhìn thấy, nghe thấy hay cảm thấy gì cả – tất cả các giác quan đều không có tác dụng. Việc đó dễ làm người ta hoảng hốt hơn nhiều.
  17. Tôi không nhấn nhầm nút Đăng xuất đấy chứ. Có khi nào trong lúc giơ tay định đóng menu tôi đã vô tình chạm vào nút Đăng xuất hay không? Tôi nghĩ là không nhưng cũng chưa chắc chắn được, nhiều lúc chơi game ai cũng nhấn nhầm mà chẳng nhận ra. Chắc tôi đã vô tình đăng xuất thật rồi.
  18. Liệu đăng xuất rồi tôi có thể đăng nhập vào game tiếp tục được không? Mẹ tôi có đang cầm roi chờ tôi ở thế giới thực không? Bên ngoài có ai lo lắng cho vấn đề vệ sinh của tôi không? Tôi không muốn trở lại ngoài này, tôi muốn ở trong game cơ!
  19. Việc đăng xuất cũng khá nhanh. Trong khoảng vài giây tôi đã lờ mờ nhìn thấy thế giới bên ngoài. Chớp mắt vài lần, thứ đầu tiên hiện ra là trần nhà màu trắng.
  20. Tôi đang nằm trên giường, trong bộ đồng phục học sinh. Đồng phục học sinh trường trung học phổ thông bình thường có bảng tên và phù hiệu chứ không phải là bộ áo giáp được khảm ngọc tăng AGI. Như vậy có vẻ đây không còn là game nữa rồi. Tôi cần kiểm tra một vài thứ để cho chắc chắn. Sờ soạng khắp đầu mình mãi một lúc tôi mới chấp nhận là mình không đeo, không mang gì trên đầu cũng như trên cổ cả. Thế làm sao vừa rồi tôi chơi game được. Tôi ngồi dậy quan sát nhưng vẫn không thấy vật gì trông như thiết bị có thể đưa tôi vào thế giới ảo được cả.
  21. Thế có nghĩa là sao? Tại sao khi tôi vừa tỉnh lại khỏi một game VR mình đang chơi mà xung quanh không hề có thứ nào trong giống máy game cả? Trông căn phòng này cũng không hề giống một thiết bị chơi game cỡ lớn tí nào. Mà thật ra tôi thấy nó còn hơi quen thuộc nữa chứ.
  22. Mà tôi vừa nói gì nhỉ? Mình vừa tỉnh lại ư?
  23. Không, vừa rồi chắc chắn không phải là mơ.
  24. Làm ơn đừng là mơ.
  25. Nếu là mơ thì làm sao tôi có thể trở vào trong game được chứ. Làm ơn có ai đó đang nấp ở đâu mang cái thứ mà trong phim người ta thường đội để chơi game VR ra rồi bảo tôi là họ đùa hơi quá thôi đi. Hay thế giới đã tiến bộ đến mức người ta đã cấy thiết bị gì vào người có thể tạo lập một môi trường ảo rồi.
  26. Tôi tiếp tục kiểm tra mọi thứ xung quanh. Tôi đang nằm trên một chiếc giường trắng, trong một căn phòng cũng gần như toàn màu trắng. Mùi thuốc sát trùng thoang thoảng. Chuyện này không dẫn đến việc tôi là một bệnh nhân tâm thần trong viện có trí nhớ không ổn định đâu phải không? Tôi nghĩ kỹ lại. Tôi nhớ rõ ràng họ tên mình, nhớ khá rõ mười bảy năm cuộc đời đã trải qua ra sao. Tạm thời tôi có thể loại trừ trường hợp đáng buồn trên.
  27. Sau một lát, tôi nhận ra đây là phòng y tế trường mình.
  28. Không nhận ra ngay phòng y tế của trường cũng đâu có lạ. Đâu phải tôi đã từng vào đây, sao tôi biết nhìn từ bên trong phòng y tế trông ra sao chứ. Tôi chỉ không nhớ lý do mình nằm trong phòng y tế thôi.
  29. Nhưng đó không phải là điều quan trọng bây giờ. Thứ cần nói là: hình như nãy giờ tôi chỉ nằm mơ thôi. Đúng là không còn thứ gì đáng thất vọng hơn.
  30. Thế giới trong game tốt hơn ngoài đời nhiều. Ở đó, bất kỳ năng khiếu, sở trường nào của mỗi người đều hiện rõ qua từng thông số. Từ đó ai cũng biết được nhiệm vụ phù hợp với mình. Nếu cần tăng những chỉ số nào cũng có phương pháp hiệu quả, rõ ràng. Chẳng như ở đây, mỗi con người bị đánh giá bởi những con số không thể hiện được bao nhiêu về bản thân. Có việc làm cũng chưa chắc là đúng sở trường. Mà sở trường mình là gì cũng không có con số nào chứng minh chắc chắn cả. Thậm chí có làm việc đúng sở trường cũng chưa chắc làm đúng những thứ người khác muốn.
  31. Tôi có thể kể ra vô số lý do game tốt hơn đời thực. Nhưng điều quan trọng nhất là đời thực không thể nào thú vị bằng game được.
  32. Mỗi ngày đi học đi làm lại có thể thú vị hơn trở thành anh hùng tiêu diệt ma vương ư?
  33. Không đời nào.
  34. Tôi không bao giờ hiểu được lý lẽ của những người suy nghĩ rằng thế giới game không đáng sống bằng thế giới thực. Ngay cả khi tôi là người đề cao việc tôn trọng sở thích của mỗi cá nhân.
  35. Nói nhiều thế thôi, đã đến lúc trở lại thế giới thực rồi. Tôi chán nản bước ra khỏi phòng y tế. Chào đón bên ngoài là ánh nắng Mặt Trời chết tiệt và bầu không khí bẩn thỉu mà tôi đã phát ngán từ lâu rồi.
  36.  
  37. 2
  38. Tôi không thể nào nhớ ra lý do để mình phải vào phòng y tế. Cặp tôi không có trong đó nên chắc là nó ở trong lớp.
  39. Ước gì mình vẫn đang nằm trong phòng y tế, mơ giấc mơ đẹp ban nãy. Tại sao tôi phải thức dậy cơ chứ? Liệu đêm nay tôi có thể mơ tiếp giấc mơ đó hay không? Chứ đời thực thì chán lắm.
  40. Được rồi, tôi không than vãn nữa đâu. Nhưng đúng là đáng buồn thật. Hình như vì tôi tiếc giấc mơ đó quá nên bây giờ tôi vẫn còn nhìn thấy thanh HP ngoài góc mắt của mình.
  41. Mà thôi, đã đến lúc tập trung vào thực tại rồi. Nhìn đồng hồ, tôi nghĩ bây giờ vẫn còn tiết ba. Tiết ông thầy thảm họa đã dặn sẽ trả bài cả lớp đây mà. Đêm qua tôi đã cố gắng học bài được một tí nhưng vẫn ngủ quên mất. Biết thế tôi cứ việc ngủ tiếp ở phòng y tế đi cho rồi. Không sao, cũng còn chưa đầy mười phút là hết tiết. Tôi cũng có thể viện cớ bệnh nên không học được, bằng chứng là tôi vừa từ phòng y tế ra. Nhưng vì sao tôi phải vào phòng y tế nhỉ?
  42. Tôi bước vào lớp. Điều tôi mong chờ là một hàng dài học sinh đứng khoanh tay úp mặt vào bảng vì không thuộc bài. Có khi còn vài hàng luôn cơ. Nhưng có vẻ mọi chuyện không như thế. Không có ai đứng trên bục để trả bài cả. Ông thầy cũng không hề mở sổ điểm ra. Hay tôi nhầm lẫn ngày dặn trả bài?
  43. Cả lớp đang sôi nổi chuyện gì đó. Ngay cả ông thầy khó tính cũng chỉ im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng lên tiếng đặt câu hỏi với bộ mặt nghiêm trọng. Tôi bước về chỗ của mình mà dường như không có ai để ý… Đúng là tôi không thích thế giới thực, nhưng tôi vẫn xã giao đầy đủ cơ mà. Không ai thèm hỏi thăm gì tôi hay sao? Ngay cả thằng bạn thân xã giao của tôi cũng thế. Ngồi yên vào chỗ, tôi hỏi người phía trước:
  44. - Này có chuyện gì vậy?
  45. Đầu tiên cậu ta tỏ ra hơi khó chịu vì đang thảo luận hăng say. Nhưng sau khi thấy tôi là người hỏi thì cậu ta tỏ vẻ thông cảm trả lời:
  46. - À mày đi nãy giờ nên không biết. Ờ nó là… mày thử nhìn lên góc trên bên trái đi.
  47. Góc phòng có gì à? Tôi nhìn lên nhưng không thấy gì lạ.
  48. - Không, không có quay đầu. Góc mắt của mày ấy!
  49. Hửm? Tôi làm theo. Lúc đầu thì không thấy gì cả. Nhưng chỉ sau một giây, một thanh màu đỏ, một thanh màu xanh dương cùng với một dòng chữ nhỏ hiện lên. Tôi há hốc mồm. Cậu ta kể:
  50. - Tiết học vừa bắt đầu thì bỗng nhiên mấy thứ đó lại xuất hiện. Ai cũng hoang mang hết. Mọi người nãy giờ vẫn đang nói về chuyện đó đây.
  51. Tôi gật đầu. Sau đó cậu ta còn nói gì nữa nhưng tôi đã không còn để ý. Không cần quá tập trung đến mức mỏi mắt, tôi vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng hai thanh trạng thái cùng dòng chữ bên trên.
  52. Con người LV 3
  53. Tôi tự đấm mạnh vào mặt mình. Đau quá, thanh màu đỏ còn giảm xuống đôi chút. Khuôn mặt tôi sau đó hẳn đã nở một nụ cười thỏa mãn khó chịu đến mức khiến cậu bạn phải nhíu mày khó chịu quay đầu lên.
  54. Đây chắc chắn không phải là mơ.
  55.  
  56. 3
  57. Có vẻ cả lớp đang thảo luận về nhiều vấn đề khác nhau.
  58. Một nửa lớp đang tập trung ở những bàn đầu để thảo luận cùng với ông thầy. Ở giữa là đứa mà cả lớp nghĩ là tự kỷ vì suốt ngày chỉ chơi game. Hình như cậu ta đang giải thích cho mọi người biết vài điều cơ bản trong game. Mặc dù mọi ngày chẳng ai bắt chuyện với cậu ta thế nhưng hôm nay ai cũng tập trung lắng nghe. Tôi tin chắc mình biết nhiều hơn cậu ta nhưng tất nhiên tôi không để ai biết mình có chơi game. Nghe nói lúc nãy ông thầy có cố gắng tìm ra lý giải khoa học cho sự việc này nhưng cũng phải bỏ cuộc nhanh chóng. Không phải vấn đề mình cần quan tâm, bọn họ biết được vài kiến thức cơ bản về game có thể cũng là chuyện tốt.
  59. Một nhóm nam sinh bàn cuối đang tụ tập với nhau thảo luận với vẻ hào hứng.
  60. - Chắc tao sẽ làm Warrior!
  61. - Vậy để tao Archer cho!
  62. - Không biết tao nên dùng kiếm hay thương nhỉ. Mong được lên lv quá đi!
  63. Tìm thương với kiếm ở đâu ra? Tôi lắc đầu chuyển sang quan sát một nhóm khác. Một đám con gái đang tỏ vẻ lo lắng, trong khi đó mấy đứa con trai được cơ hội tỏ ra anh hùng, hứa sẽ ra sức bảo vệ này nọ. Nhiều đứa đã nghe hay đọc những câu chuyện tương tự như thế này rồi. Ai cũng nghĩ mình sẽ trở thành anh hùng mạnh mẽ như trong truyện.
  64. Đúng là không trông mong gì nhiều được vào học sinh cấp ba. Chắc tôi tự lo chuyện mình thôi.
  65. Để xem nào, trước tiên tôi cần làm rõ mấy thứ trên góc trái đã. Tập trung kỹ hơn, thanh trạng thái của tôi có hiển thị thêm một chút chi tiết:
  66. Con người LV 3 (0%)
  67. HP: 240/240 0.05/s
  68. MP: 35/35 0.003/s
  69. Không có gì khó hiểu lắm. Trước tiên là dòng đầu. Tôi không biết vì sao nó lại hiện Race của mình thay vì tên. Ngoài ra từ khi bật thanh trạng thái của mình lên bằng cách tập trung, tôi cũng có thể thấy được thanh trạng thái tương tự trên đầu những người khác. Tất cả đều hiện “Con người”. Thế thì hiện làm cái gì? Dựa vào việc tất cả học sinh lớp tôi đều LV 3 cùng với số 0% có vẻ là kinh nghiệm cần thiết để lên lv. ở thanh trạng thái của tôi (tôi chỉ nhìn thấy LV 3 ở những người khác), có thể an toàn kết luận rằng đây là LV mặc định. Chỉ có điều ông thầy lại LV 7. Tôi không dám chắc lý do của việc đó cũng như việc LV 1 không phải mặc định nên chắc sẽ nghiên cứu sau.
  70. Những thông số tiếp theo trên thanh trạng thái chắc để chỉ: máu là số chỉ sự sống: 240/240, hồi 0,015 mỗi giây, năng lượng chỉ khả năng dùng kỹ năng: 35/35 hồi 0,003 mỗi giây. Tôi đã vài lần nhìn thấy kiểu hiển thị này. Nhưng 0,003 MP/s? Như thế thì gần sáu phút tôi mới hồi được 1 MP à? Có hơi ít quá không? Lượng MP của tôi cũng khá thấp nếu so với HP. Nói chung cũng còn tùy hệ thống của game này ra sao. Nắm đấm của tôi vừa rồi khá đau nhưng chỉ mất 2 HP và giờ cũng hồi đầy rồi. Không biết tôi nên vui vì Armor (Physical Restraint, Physical Damage Reduction,… tạm thời tôi chưa biết dùng từ nào) của mình cao hay buồn vì Damage của mình thấp nữa.
  71. Không nghe ai nhắc đến nên tôi không nghĩ sự việc này chỉ xảy ra cho lớp hay trường mình. Nhưng nếu nó diễn ra trên phạm vi lớn hay thậm chí toàn thế giới thì chắc chắn giờ trên mạng đã có vô số người thảo luận về nó rồi. Dù vậy khi tôi kiểm tra điện thoại thì hoàn toàn không bắt được sóng. Chắc bọn nhà mạng lại làm việc không nghiêm túc nữa rồi, đây cũng không phải là lần đầu tôi mất sóng ở trường.
  72. Nói về chuyện hiển thị Race. Không biết là vì tôi chưa chọn tên hay là Setting đã mặc định như thế. Vậy thì tôi cần phải thử vài thứ.
  73. Thường trong những câu chuyện giả tưởng về game VR, làm sao để mở menu lên nhỉ? Tôi huơ mấy ngón tay vòng quanh, thử từ tay trái đến tay phải, thử những động tác, cách để ngón tay khác nhau. Không có tác dụng gì cả.
  74. Chuyển sang phương án khác:
  75. - Menu! Me-nu! Trình đơn! Chức năng! Công cụ!
  76. Vẫn chẳng có gì. Không sao, còn rất nhiều phương án.
  77. - Settings! Th…
  78. Một cửa sổ hiện ra trước khi tôi kịp gọi “Thiết lập”. Có vô vàn lựa chọn và tùy chỉnh bằng tiếng Việt (mặc dù tôi gọi Setting). Tôi chưa bao giờ thấy game nào có nhiều thiết lập như thế này cả. Thiết lập cần phải thân thiện với người dùng chứ.
  79. - Để xem nào… - Tôi giơ tay ra.
  80. Cửa sổ thiết lập biến mất.
  81. Cái gì thế này? Tôi lại vô tình chạm trúng cái gì nữa sao?
  82. Một thông báo hiện lên trước mặt tôi. Có vẻ nó là thứ đã tắt cửa sổ thiết lập. Dựa vào thái độ của những người khác thì đây là thông báo chung. Cửa sổ thông báo được cách điệu chỉ chứa một dòng chữ duy nhất:
  83.  
  84. Rồi nó cũng biến mất sau vài giây.
  85.  
  86. 4
  87. Tôi chẳng hiểu gì cả. Nhưng cả lớp tôi còn tỏ vẻ không hiểu nhiều hơn. Mọi người đều quay xung quanh tỏ vẻ ngạc nhiên, sợ hãi. Một số tỏ ra hào hứng. Nhưng không ai cảm thấy có sự thay đổi nào cả.
  88. - Cuộc săn là gì? Săn quái à? – Nhiều người lên tiếng.
  89. Trước khi tôi tự đặt ra những lý giải phù hợp cho sự việc này thì có người la lên:
  90. - Nhìn kìa! – Cậu ta chỉ ra ngoài sân.
  91. Trường tôi không quá rộng nhưng cũng không hề nhỏ. Nó có sân trước và sân sau, mỗi sân gồm hai dãy phòng học đối diện nhau, mỗi dãy có 2 lầu với mỗi lầu 10 phòng. Cổng trường chỉ có ở sân trước thôi. Hiện giờ vẫn còn trong giờ học nên ngoài sân không hề có học sinh nào cả.
  92. Chỉ có… bốn con goblin thôi.
  93. Với hình dáng của bọn chúng thì tôi không thể nào nhầm được. Goblin là bọn quái cấp thấp trong game mà lúc nào đánh vài phát cũng chết, kinh nghiệm nhận được thì chẳng đáng là bao. Nhưng bốn con goblin này cũng có vài điểm khác thường. Chúng đều mặc quần áo đơn giản, mỗi con mang ngoại hình, vũ khí khác nhau. Hai kiếm, một thương và một… cây trượng à? Tôi cũng đã từng chơi qua mấy game có goblin trang bị, vũ khí đầy đủ rồi nên cũng không thấy lạ lắm.
  94. Điều đáng quan tâm là trên thanh trạng thái của chúng:
  95. Odrndris LV 10
  96. Uloikimar LV 10
  97. Devavynor LV 10
  98. Mevivam LV 10
  99. Bọn chúng được hiển thị tên riêng ư? Hay là hệ thống Race đa dạng hơn tôi tưởng? Mặc dù bọn chúng toàn LV 10 nhưng xuất hiện trước mặt hơn một nghìn người chơi này thì đúng là không may rồi. Vậy nhiệm vụ của chúng tôi là săn bọn này à?
  100. Cả lớp tôi cố gắng tập trung chen lấn tại cửa lớp, nhìn ra ngoài với vẻ mặt vừa có phần sợ hãi vừa có phần hứng thú. May mắn là tôi ngồi cạnh cửa sổ nên cũng không cần phải tranh giành.
  101. Những học sinh lớp khác cũng đang tập trung ở cửa ra vào mỗi phòng học để quan sát. Tiếng bàn tán sôi nổi khắp trường.
  102. Lão bảo vệ là người đầu tiên bước về phía bọn goblin, mệng huýt còi:
  103. - Các người là ai vậy hả? Mang vũ khí đi đâu thế?
  104. Lão đứng cách xa bọn goblin chừng 10m. Đối với lão chắc bọn chúng là bọn biến thái nào đó mang đồ che mặt vào trường gây chuyện thôi. Nhưng tất nhiên phải cẩn thận với những người đang có vũ khí trên tay.
  105. Bọn goblin chỉ nhìn nhau trong giây lát mà không nói gì. Chắc bọn chúng cũng chẳng hiểu tiếng Việt đâu. Sau đó con goblin cầm kiếm bước lên một bước, chỉ kiếm về phía trước. Lão bảo vệ lùi lại một bước ngay, nhưng có vẻ lão nên bước sang bên thì đúng hơn.
  106. - Dash Strike!
  107. Chắc chắn tôi không nghe nhầm. 100% con goblin vừa hô lên một câu tiếng Anh. Hơn nữa, có vẻ đó là tên của một skill.
  108. Ngay sau khi kết thúc tiếng hô, con goblin lướt nhanh ra phía trước, rút ngắn khoảng cách 10m trong chưa đầy 1s, sau đó kết thúc điêu luyện bằng việc đâm xuyên thanh kiếm qua người lão bảo vệ. Ngay từ chỗ tôi cách đó hơn vài chục mét cũng có thể nghe được âm thanh xé gió của thanh kiếm cũng như tiếng nó đi xuyên qua cơ thể người.
  109. Lão không kịp phản ứng gì cả, chỉ có thể ho ra máu vài lần sau chuyện vừa xảy ra. Con goblin rút thanh kiếm ra. Vết thương rõ ràng trông lớn hơn vết kiếm đâm bình thường rất nhiều. Máu văng khắp nơi. Lão bảo vệ ngã xuống đất, mặt úp. Máu vẫn tiếp tục loang ra.
  110. Đòn tấn công ban đầu chỉ khiến lão mất khoảng 60% HP, nhưng chỉ trong khoảng vài giây sau, số HP còn lại nhanh chóng tuột về 0. Lúc đó cũng là thời điểm lão chết. Thanh trạng thái biến mất không để lại dấu vết. Chỉ còn lại cái xác và bãi máu vẫn đang loang rộng ra.
  111. Thanh HP của tôi giảm xuống một chút vì tiếng hét đồng thanh vang vọng khắp cả trường.
  112.  
  113. 5
  114. Trong cuộc săn này, chúng tôi không đi săn, chúng tôi chính là kẻ bị săn.
  115. Trong game, người chơi luôn được đóng vai nhân vật anh hùng chính nghĩa chống lại cái ác. Những anh hùng đó tiêu diệt vô số con quái vật để thăng cấp, ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn. Việc đó là chuyện bình thường ở mọi game RPG. Có ai ngờ là bây giờ mình không được đóng vai đó nữa chứ.
  116. Con người đã trở thành đối tượng để farm. Hiện giờ ở trường có gần 2000 học sinh và giáo viên. Công bằng mà nói, chúng tôi thừa sức hội đồng đánh bại bọn goblin bất chấp chênh lệch cấp độ mặc dù hiển nhiên sẽ có thương vong. Nhưng với tình hình hiện giờ thì chuyện đó chắc khó có thể xảy ra được. Đã mười giây trôi qua, tôi vẫn nghe tiếng hét từ khắp mọi hướng. Không phải vì tiếc thương cho lão bảo vệ mà vì sợ hãi cho chính bản thân mình. Hết người này lại đến người kia thay phiên nhau hét lên. Vì bọn goblin đang đứng ngoài cổng, những học sinh ngoài cửa cố gắng sợ hãi chen vào bên trong. Những học sinh bên trong không rõ chuyện gì đang diễn ra lại cố gắng nhìn ra ngoài. Gần như chẳng ai có thể di chuyển gì được.
  117. Không nhất thiết phải qua cổng mới ra được trường. Chúng tôi có thể tìm cách trèo tường. Nhưng chuyện đó cũng không phải dễ. Bức tường quanh trường kín tứ phía trừ cổng, cao 4m. Trong kho chắc có thang. Nhưng bây giờ ở sân trước những học sinh ngoài cửa chỉ có thể nghĩ đến việc cố gắng trốn vào trong lớp càng sâu càng tốt thôi. Ai cũng nghĩ rằng người ngoài cùng sẽ bị bọn chúng giết tiếp theo. Còn tình hình sân sau thì từ đây tôi cũng không rõ. Có thể những học sinh ở đó chỉ đang hoang mang vì tiếng hét thôi chứ cũng chưa biết chuyện gì đang diễn ra.
  118. Bọn goblin tiếp tục hành động. Chúng nói với nhau thứ gì đó rồi mỗi con đi về một phòng học khác nhau. Những học sinh đang ở cửa những phòng học bị chúng nhắm đến càng hoảng sợ hơn trước. Chúng la lên, cố gắng chen vào trong lớp, sau đó mắng chửi, đánh đạp những học sinh cùng lớp đang cản đường chúng. Một số cố gắng chen vào lớp nhưng không được, một số bỏ cuộc, chạy khỏi lớp học và con goblin. Bọn goblin có nhìn theo nhưng rồi bỏ qua, tập trung trở lại phòng học mình đang nhắm tới. Cứ như đối với chúng thì chúng tôi có chạy đi đâu chắc chắn cũng không thoát thể thoát được vậy.
  119. Con goblin dừng trước cửa một phòng học chừng 4m. Những học sinh lớp đó vẫn đang cố gắng chen vào trong, la hét trong sợ hãi và tuyệt vọng. Hắn chỉ cây trượng của mình về những học sinh đó:
  120. - Thunderwave!
  121. Điện phát ra từ cây trượng của con goblin, nhắm vào những con mồi vô vọng. Không hề có tiếng nổ nào vang lên, chỉ có hiệu ứng âm thanh quen thuộc của điện và tiếng hét cuối cùng cùng của các nạn nhân.
  122. Hơn 20 người chết gần như ngay lập tức. Họ bị thiêu rụi, ngã rạp xuống mặt đất. Dù có chênh lệch cấp độ, như thế không phải vẫn bá đạo quá hay sao?
  123. Tôi không có thời gian quan sát người khác chết như thế nào nữa. Đã đến lúc nghĩ đến cách giải quyết chuyện này.
  124. Việc một party bốn người được warp hay đại loại vậy vào một cái dungeon để săn quái không phải là chuyện lạ đối với game RPG. Ở đây vai trò chỉ bị đảo ngược lại thôi. Trong những game RPG mà tôi đã từng chơi, có vài lý do chính mà người chơi thoát khỏi dungeon:
  125. 1. Party tự ý thoát khỏi dungeon.
  126. 2. Hết thời gian.
  127. 3. Hoàn thành nhiệm vụ của dungeon.
  128. 4. Giết được boss cuối của dungeon.
  129. 5. Quét sạch toàn bộ quái vật trong dungeon.
  130. 6. Toàn bộ party bị quét sạch.
  131. Tạm thời thì tôi chỉ nhớ có thế. Phương án 1 thì tôi không thấy có dấu hiệu hay nguyên nhân gì để bọn goblin đó tự ý thoát khỏi đây cả. Hoặc dungeon có giới hạn thời gian như phương án 2. Nhưng tôi không thấy thời gian hiển thị ở đâu. Lúc bảng thông báo ban nãy hiện lên cũng chẳng nhắc gì đến việc đó. Có thể chỉ mình bọn goblin có thể nhìn thấy, nhưng dựa vào niềm tin không có căn cứ như vậy thì không được. Dù có giới hạn thời gian đi nữa thì tôi cũng không chắc rằng mình có thể câu giờ lâu đến mức đó hay không. Còn phương án 3, tôi không biết dungeon này có nhiệm vụ nào không. Nếu là “Đi săn” như bảng thông báo nói thì đành chịu. Còn nếu là 4: nhiệm vụ là tiêu diệt boss cuối thì cũng chưa chắc. Boss cuối ở trường này là ai? Hiệu trưởng à? Hay mình chạy đi giết lão hiệu trưởng? Đó hẳn từng là ước mơ của nhiều học sinh trong trường. Nhưng mạo hiểm như thế không tốt chút nào. Vả lại trong nhiều game phải giết toàn bộ bọn lính lác thì boss mới xuất hiện. Nếu dungeon này không có nhiệm vụ cụ thể này thì gần như chắc chắn phương án 5 là phương án sẽ khiến người chơi thoát khỏi dungeon. Nhưng trong trường hợp này thì con người lại là quái vật. Chẳng có ý nghĩa gì trong việc đuổi bọn goblin khỏi đây nếu mình chết cả. Như vậy chỉ còn 6: tôi phải giết sạch bọn chúng. Không cụ thể là tôi, nhưng tôi không nghĩ ngồi chờ anh hùng đến là một quyết định sáng suốt.
  132. Tôi nhìn ra bên ngoài. Bọn goblin đều đã vào các phòng học cả rồi. Có nhiều học sinh nhân lúc này chạy nhanh ra cổng. Tất cả đều bị chặn bởi một bức tường vô hình. Trông có vẻ có một thông báo gì đó hiện lên cho những người bị chặn lại nhưng tôi không thể nhìn thấy. Ngoài đường không có một bóng người hay xe cộ nào chạy qua mặc dù mọi khi rất tấp nập. Không ngoài dự đoán, vậy là chúng tôi không thể tự ý rồi khỏi đây cho đến lúc cuộc săn kết thúc.
  133. Tôi gọi túi đồ của mình ra. Không có gì cả. Vậy đây không phải là loại game có phân phát trang bị khởi điểm cho tân binh. Tôi cũng có cả một bảng Talent cơ, nhưng có vẻ vẫn chưa mở được gì. Tôi gọi bảng Skill lên quan sát. May thay, có 3 điểm để cộng. Lượng kỹ năng cộng được cũng rất nhiều. Mặc dù chỉ toàn là những kỹ năng cơ bản. Để xem, cần 2 điểm để mở 1 kỹ năng, sau đó mỗi lần nâng kỹ năng lên một cấp mất 1 điểm. Đây không phải là điều gì lạ. Nhưng như thế thì giờ tôi chỉ nâng được 1 kỹ năng thôi.
  134. Tôi cần phải cân nhắc kỹ càng trước khi cộng kỹ năng. Tôi nhìn xung quanh tìm xem ai có đủ bình tĩnh để tham gia kế hoạch của mình hay không. Nhưng sau khi quan sát, tôi nghĩ thêm ai vào cũng chỉ làm vướng chân mình thôi.
  135. Tôi cần phải tìm phù hợp để đánh boss chứ không phải để farm quái. Cân nhắc lượng MP của mình, tôi nâng một kỹ năng: Shocking Grasp 1 (MP: 15 CD: 60s).
  136.  
  137. 6
  138. Tôi dùng Shocking Grasp vào cả hai tay.
  139. Chờ một vài phút để lớp tôi giải tán khỏi cửa, tôi chạy ra ngoài, cố gắng để tay mình không chạm trúng ai. Vào căntin, sau khi xác nhận là không ai để ý, tôi mượn tạm một con dao vừa tay. Tôi có thể lấy hai con, nhưng thế thì sẽ không tiện cho việc dùng Shocking Grasp. Trong lúc đó, tôi cũng thấy có nhiều người cố gắng gọi cảnh sát nhưng vô tác dụng. Đúng là trong khoảng thời gian này không có cách nào để liên lạc với thế giới bên ngoài được.
  140. Bọn goblin mỗi con đều đang tàn sát trong một phòng học riêng. Tôi bước đến phòng học có con goblin pháp sư ban nãy. Con goblin đã lên LV 14 rồi, khá là nhanh so với những gì tôi nghĩ mặc dù nó chỉ mới giết được gần một lớp học. Như vậy tôi không thể để lãng phí thời gian được. Có vẻ nó vẫn chưa chú ý đến tôi. Trong lớp, đám học sinh đang bu lại một góc, khóc lóc rên la… Thời điểm nó vừa niệm chiêu tiếp theo là lúc mà tôi cần tấn công.
  141. Đừng có tập trung lại khi đối diện một pháp sư chứ.
  142. - Fire Bolt!
  143. Đúng như dự đoán, con goblin bắn một quả cầu lửa khá to về phía đám học sinh. Nhiều đứa dính trọn quả cầu đã chết ngay, những đứa ngoài rìa thì thân thể bốc cháy, bò lê trong vô vọng, HP giảm hết nhanh chóng, vài đứa may mắn kịp nhảy ra xa nên không sao.
  144. Từ thời điểm con goblin bắt đầu niệm chiêu, tôi đã chạy vào phòng học thật nhanh, cố gắng không gây tiếng động. Sau khi sử dụng xong kỹ năng, thanh MP của con goblin giảm xuống dưới mức 20%. Tôi đấm thật mạnh vào mặt con goblin ngay khi nó vừa định quay đầu lại. Nó chưa mất được 5% HP nữa. Nhưng điều đó không quan trọng. Con goblin bị choáng, ngã xuống.
  145. Ngồi đè lên người nó, tôi đá cây trượng ra xa. Việc tôi thực hiện kế hoạch tiếp theo như thế nào còn tùy thuộc vào vài yếu tố.
  146. 0,5s.
  147. - Giữ nó lại! – Tôi la lên bảo những học sinh còn sống trong lớp. Cùng lúc đó tôi dùng dao đâm hết sức vào con goblin. Nhưng tôi chỉ đâm sâu được chừng 1cm. Da nó cứng quá ư? Hay con dao kém chất lượng? Hay là do sát thương của tôi quá thấp. Tuy vậy, tôi vẫn cố gắng đâm. Máu con goblin văng vào người tôi nhưng nếu nó không có độc thì tôi cũng chẳng cần quan tâm. Trước tiên cứ tránh để nó bay vào mắt hay miệng mình đã.
  148. 1,5s.
  149. - Mau lên! – Tôi lại la lần nữa. Số học sinh còn sống trong phòng là khoảng mười người. Con goblin còn hơn 85% HP. Tôi chuẩn bị tinh thần nhảy ra khỏi người nó để nhặt lấy cây trượng rồi bỏ chạy. Nếu lấy được trượng từ tay một pháp sư chắc cũng làm giảm sức tấn công của nó tương đối rồi.
  150. 2,5s.
  151. Ba nam sinh chạy đến nhảy lên người con goblin để giữ nó lại.
  152. Tốt lắm, tôi tiếp tục đâm. Con goblin định quay mặt lên để chửi rủa gì đó nhưng không thể vì như thế tôi sẽ cày nát mặt nó. Một số học sinh khác cũng bắt đầu lại gần giữ con goblin lại, đánh, đạp, đá nó.
  153. Game kiểu gì thế này.
  154. Mấy game có màn đánh boss mà toàn bộ người chơi bay vào đánh đập nó kiểu như thế này toàn là rác cả. Mặc dù việc nhiều con quái bu lại đánh một người chơi thì có thật. Bọn goblin này hẳn đã sai lầm trong việc chọn dungeon.
  155. Ở những game bình thường, việc một người chơi LV 14 một mình chấp vài chục con quái LV 3 là chuyện bình thường. Đa số những con quái cấp độ đó cũng chỉ có thể đánh thường chứ không thể dùng kỹ năng gì được cả. Nhưng ở đây, tôi thì đã dùng kỹ năng, những học sinh kia tuy chưa dùng kỹ năng nhưng vẫn có thể giúp tôi hạn chế hành động của nó
  156. Một trong những cách để chống lại một con boss mạnh là vô hiệu hóa các đòn tấn công của nó. Và một trong số những cách để vô hiệu hóa các đòn tấn công của nó là dùng CC. Tất nhiên đa số boss trong game đều không thể bị CC khống chế nhưng có vẻ trường hợp này không phải vậy. Mặc dù chúng tôi đánh chẳng gây ra bao nhiêu sát thương nhưng việc chúng tôi ngồi đè lên giữ nó lại chính là một hình thức CC vĩnh viễn không chịu ảnh hưởng bởi MP và cooldown. Sức mạnh của hội đồng là đây sao?
  157. Mà thật ra cũng không phải là không có sát thương. Mỗi lần tôi đâm một nhát dao vào con goblin thì dưới thanh trạng thái nó lại hiện lên một biểu tượng.
  158.  
  159.  
  160.  
  161. Mỗi lần tôi đâm thêm một nhát, một biểu tượng “Chảy máu” mới lại hiện lên. Khi vượt qua 10 biểu tượng, tự động chúng được gộp lại thành một biểu tượng “Chảy máu” chung cùng với con số bên dưới hiển thị số “Chảy máu” mà con goblin đang phải chịu. Sau 30 giây, con số đó đã là 20. Nghĩa là nó đang phải mất 60 HP mỗi 5 giây. Tôi mỉm cười. Game này còn nhiều thứ cần phải cân bằng lắm đây. Tôi đâm hết tốc lực. Sau 2 phút, con số đạt đến 120.
  162. - 360 HP mỗi 5 giây. – Tôi ngừng đâm. Tay tôi không còn nhiều sức nữa. Nhưng có lẽ cũng không cần đâm tiếp, máu con goblin tuột không phanh. Chưa đầy 20s sau, thanh HP của nó giảm về 0.
  163. Con goblin biến mất cùng với toàn bộ số máu của nó. Một thông báo hiện lên:
  164. Nhận được 590 EXP.
  165. Thăng cấp.
  166. Thăng cấp.
  167. LV 5 (23%)
  168.  
  169. 7
  170. Sáu nam sinh giúp tôi trong việc tiêu diệt con goblin có vẻ cũng đã nhận được kinh nghiệm. Tuy không có ai thăng cấp mặc dù tôi lên hai cấp liền. Hình như kinh nghiệm được phân chia theo sát thương gây ra.
  171. Sau khi tiêu diệt được con goblin, ai cũng ra vẻ mừng rỡ. Ngay cả những người vừa nãy đứng nhìn trong sợ hãi. Vui tí thôi được rồi, tôi hỏi những học sinh vừa giúp đỡ mình:
  172. - Còn ba con nữa. Sáu người có thể tiếp tục giúp tôi được không?
  173. Lúc trước không có ai đủ bình tĩnh để tôi có thể hỏi điều này. Hy vọng bây giờ sẽ khác. Họ tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên. Cũng bình thường thôi, ai cũng nghĩ tiêu diệt được con quái vật đã giết hàng chục người lớp mình đã là kỳ tích rồi. Giờ còn phải lo chuyện của lớp khác sao. Dù vậy, có hai người đồng ý rất nhanh. Những người kia sau một lúc cũng quyết định giúp đỡ. Tốt, thế là chuyện đơn giản hơn nhiều.
  174. Trước tiên, tôi hướng dẫn bọn họ nâng Shocking Grasp rồi dùng chúng vào một tay thôi. Lúc giết con goblin tiếp theo xong chúng tôi cần chuyển sang các con goblin còn lại nhanh, không có thời gian đợi hồi MP. Chỉ có tôi lên được hai cấp liền nên mới có lượng MP hồi lại, giờ đã 32/35. Nhưng chỉ số HP và MP tối đa của tôi lại không tăng, chắc là tôi cần phải tự cộng điểm chỉ số. Chuyện đó cứ để sau. Giờ tôi cần làm vài thứ.
  175. Tôi nhắm mắt lại, tưởng tượng đủ thứ, cố gắng gọi thầm Shocking Grasp trong đầu nhưng không có gì hiện ra. Sau đó tôi mở mắt ra và lặp lại. Không có gì xuất hiện. Như vậy nghĩa là tôi buộc phải gọi tên kỹ năng mới có thể dùng được. Tôi mở bảng Skill ra. Còn 3 điểm. Sau khi xem xét, tôi nâng kỹ năng mình nghĩ là cần thiết lên. Còn lại hai con goblin dùng kiếm và một con goblin dùng thương. Theo tôi nhớ thì chúng chỉ mặc trang phục bình thường chứ không phải giáp gì đặc biệt nên chắc con dao của mình vẫn còn dùng được. Lúc nhìn từ xa tôi còn tương đối lo ngại về bọn goblin nhưng nhìn gần thì chúng chỉ là mấy con quái cao chừng một mét trông có vẻ ốm yếu thôi. Nó cũng có tay chân và cơ bắp tương tự con người nên tôi nghĩ cơ thể hai loài cũng không khác biệt nhau là mấy.
  176. Quyết định đánh con đã giết lão bảo vệ trước vậy. Không biết vũ khí ở đây có độ bền không. Máu của con goblin đã biến mất hoàn toàn nên chắc không bị gỉ sét gì.
  177. Chúng tôi đến phòng học con goblin cầm kiếm lúc nãy đang càn quét. Đây là lớp thứ hai mà nó giết rồi. Nó đã LV 17 rồi ư? Còn khoảng hơn 20 học sinh trong phòng. Vì con goblin cầm kiếm nên tầm tấn công hạn chế so với con pháp sư ban nãy. Do đó nó phải đứng gần cuối lớp mới có thể giết lũ học sinh. Khoảng cách cần tiếp cận của tôi như vậy sẽ tăng thêm hơn ba mét. Tôi khom người bước nhanh vào, hy vọng con goblin tập trung vào mấy đứa kia. Nhưng…
  178. - A! – Một học sinh nhìn thấy tôi, la lên rồi giật mình che miệng lại. Con goblin quay lại nhìn thấy tôi. Còn khoảng bốn mét. Thấy tôi chạy nhanh tới, nó vung kiếm. Có thể vì nó quyết định dùng kỹ năng chỉ để giết một người là không đáng. Hoặc không kịp dùng kỹ năng. Nhưng tôi tin chắc chỉ cần dính một đòn đánh thường thôi là mình cũng đủ chết rồi.
  179. - Ray of Frost!
  180. Tôi chỉ tay về con goblin. Một tin năng lượng màu xanh bắn ra từ ngón tay tôi. Sau khi dính kỹ năng, con goblin lập tức bị bao phủ bởi lớp băng mỏng.
  181. Đây là một kỹ năng có sát thương thấp. Điểm lợi của nó là tầm xa và khả năng làm chậm. Lách về hướng thanh kiếm chậm chạp chưa vung đến, tôi nhào ra phía trước, đấm một đấm đã có sẵn Shocking Grasp vào bụng con goblin, đè nó xuống ngay. Theo như kế hoạch, sáu người kia ngay lập tức chạy đến, chờ 2,5s trôi qua để lần lượt chồng Shocking Grasp lên con goblin. Thật ra trong trường hợp con pháp sư không cần dùng tới cách này vì hai lý do. Thứ nhất, đây là một con goblin theo hướng chiến binh cận chiến, hẳn chỉ số sức mạnh của nó cao hơn khá nhiều so với con ban nãy. Thứ hai là, con goblin này đã vượt cấp con pháp sư 3 cấp rồi. Tôi không thấy bọn này cộng điểm khi lên LV. Hoặc là chúng để sau khi đi xong dungeon sẽ cộng, hoặc là có thiết lập tự động cộng điểm trong game này. Nếu có thì việc dùng sức người để giữ nó lại không đảm bảo được.
  182. Việc dùng dao cũng cần cải thiện. Sau khi đâm vô số nhát khắp người con goblin lúc nãy, tôi đã cảm nhận được tương đối các cơ của nó. Vì thế tôi cần đâm có thứ tự và kế hoạch phù hợp. Đầu tiên, sau khi đá thanh kiếm nó ra xa, tôi đâm 3 lần vào cổ con goblin. Nếu đúng như tôi muốn, đây sẽ là đòn silence con goblin cho đến khi nó hồi phục. Tiếp theo tôi đâm nhanh 4 nhát vào các bắp tay và bắp chân. Với tổng thời gian choáng 17,5s, tôi liên tục đâm vào các cơ bắp quan trọng.
  183. Hết thời gian choáng, con goblin vùng vẫy thân mình, nhưng có vẻ tay chân đã không thể cử động được nữa. Sau khi đạt được 100 stack Chảy máu, tôi ngừng đâm để giữ sức. Tôi muốn chuyển con dao cho người khác tiếp tục nhưng không ai chịu làm cả. Tôi lau máu trên mặt mình. Quần áo tôi thấm đẫm máu goblin. Không sao, lát chúng cũng biến mất thôi.
  184. Khoảng 30 giây sau, máu con goblin tuột về 0 và nó cũng biến mất.
  185. Tôi lại được tăng 2 cấp liền.
  186.  
  187. 8
  188. Tôi bắt đầu cảm thấy mệt rồi. Nhưng không có thời gian để nghỉ ngơi, để hai con goblin còn lại lên LV thoải mái có thể có hậu quả không lường trước được. Không biết nãy giờ bọn chúng đã tàn sát đến lớp nào rồi.
  189. Tôi đứng lên nhìn ra ngoài cửa lớp và có ngay câu trả lời.
  190. Hai con goblin đó đang kinh ngạc nhìn vào.
  191. Chết tiệt thật.
  192. Nhìn vẻ mặt của bọn chúng, hẳn chúng biết lí do bạn của mình không có ở đây. Phải nghĩ ra gì đó thật nhanh. Không thể đánh lén như trước nữa. Với khoảng cách 5m hiện giờ thì chỉ có Ray of Frost của tôi là có thể trúng. Nhưng chúng hoàn toàn có thể tránh được. Vả lại dù có bị làm chậm thì chúng vẫn có thể dùng kỹ năng để tấn công. Tôi cần phải dùng một CC có khả năng ngăn chúng dùng kỹ năng từ khoảng cách này.
  193. Tôi cẩn thận nâng kỹ năng bằng tay trái dưới góc khuất của một bàn học.
  194. Cả hai con goblin chú ý vào tay trái tôi ngay lập tức. Một con goblin giơ kiếm lên chỉ thẳng vào tôi. Ở khoảng cách này, hành động đó chỉ có ý nghĩa là nó đang định dùng kỹ năng thôi. Từ tay phải, tôi ném thật nhanh con dao về phía cổ họng nó.
  195. Bị bất ngờ, con goblin dừng niệm chiêu để né sang một bên. Phản ứng nhanh hơn tôi tưởng. Nhưng…
  196. - Magic Hand!
  197. Một bàn tay hiện ra trên không chụp lại con dao, đâm vào cổ họng con goblin dùng kiếm.
  198. Đây là một kỹ năng thường được dùng để tránh bẫy, mở khóa hay lấy những đồ vật ở xa trong các dungeon. Phải tốn 2 điểm kỹ năng cho nó cũng khá đáng tiếc.
  199. Tất nhiên tôi không có khả năng bắt lại con dao đang bay nếu ném bình thường. Khi ném, tôi cầm vào lưỡi thay vì cán dao, cố gắng hạn chế xoay trong quá trình con dao bay. Vì thế nên con dao bay không nhanh và con goblin cũng dễ dàng né được. Nhưng nó không ngờ được Magic Hand. Bàn tay đâm con dao vào cổ nó. Tôi không chắc đòn đó sẽ silence ngay được nó nhưng tạm thời cũng dừng được việc niệm chiêu của con goblin.
  200. Con goblin dùng thương không nhận thức kịp những chuyện đang diễn ra quay sang nhìn bạn mình. Sau một giây nó tức giận quay lại định tấn công chúng tôi.
  201. Muộn rồi.
  202. Ngay từ thời điểm con dao rời khỏi tay tôi, sự tập trung của bọn goblin dồn về con dao đang bay thẳng về hướng mình. Tôi đã lập tức khom người chạy tới, cố gắng nấp dưới dãy bàn học. Nửa giây sau, tôi sử dụng Magic Hand đâm con dao vào cổ con goblin dùng kiếm. Con dùng thương nhìn bạn mình trong một giây rồi quay lại. Lúc đó tôi đã nhảy vào.
  203. - Shocking Grasp!
  204. Tôi đấm vào mặt con goblin vừa mới xoay đầu lại. Con goblin dùng kiếm chưa kịp hoàn hồn vì vết thương trên cổ bất ngờ nhìn sang. Tôi rút con dao ra, đâm thêm một nhát vào họng nó từ dưới lên, đẩy nó ngã xuống.
  205. Tất cả diễn ra trong chưa đầy ba giây.
  206.  
  207. 9
  208. - Dùng Shocking Grasp đi!
  209. Mất một giây để bọn họ nhận ra mình cần phải làm gì. Trong lúc đó tôi đâm thêm một nhát vào cổ họng con goblin dùng kiếm. Chắc chắn nó không dùng kỹ năng được nữa, tôi đâm vào bắp tay nó rồi đá mạnh thanh kiếm ra xa, sau đó đâm vào bắp tay còn lại. Sáu người kia chạy lên bắt đầu thay phiên làm choáng hai con goblin theo lệnh tôi. Tôi tiếp tục công việc như những lần trước, đâm vào cổ họng, đá cây thương ra và đâm các cơ bắp trọng yếu. Nhưng lần này tôi cần phải nhanh hơn nhiều. Hai con goblin đã lên cấp 19 rồi.
  210. Hết thời gian choáng. Có vẻ tôi không cần lo lắng quá. Bọn chúng cố gắng vùng vẫy nhưng tay chân đã không còn cử động được nữa rồi. Mồ hôi của tôi chảy trộn vào máu bọn goblin. Hôm nay không biết tôi đã đâm bao nhiêu nhát dao rồi. Nhưng tôi cảm thấy hình như mình còn đâm nhanh hơn. Không biết có chỉ số tốc độ tấn công không nhỉ. Tôi nghĩ nếu cố hết sức mình có thể đâm bốn nhát trong một giây, nhưng như thế lực đâm sẽ giảm đi nhiều.
  211. Không biết bao nhiêu phút trôi qua, hai con goblin đều đạt đến 100 stack Chảy máu. Tôi ngừng đâm. Tốc độ giảm HP của hai con này vẫn không có gì khác biệt với con pháp sư đầu tiên. Như vậy chắc là chúng không cộng điểm khi lên cấp.
  212. Bọn goblin chết không lâu sau đó, mọi vết tích đều biến mất. Vậy là nhiệm vự của tôi đã kết thúc. Tôi buông con dao rơi xuống đất, ngồi dựa vào tường. Bốn bảng thông báo hiện lên. Ba bảng thông báo tôi đã thăng cấp. Vậy là tôi đã lên cấp 10. Không biết có gì khác biệt không.
  213. Bảng thông báo còn lại được trang trí cách điệu với dòng chữ:
  214. “Cuộc săn kết thúc.”
Advertisement
Add Comment
Please, Sign In to add comment
Advertisement