Advertisement
deswra

lolololol

Jan 3rd, 2016
102
0
Never
Not a member of Pastebin yet? Sign Up, it unlocks many cool features!
text 24.61 KB | None | 0 0
  1. 0
  2. Trời đã xế chiều. Thế là xong công việc ngày hôm nay. Tôi mở túi đồ tổng kết lại số item mình kiếm được hôm nay từ bọn quái. Nhiều hơn mọi khi một chút. Tôi đóng túi đồ lại, nghỉ ngơi một chút rồi bắt đầu quay về thị trấn.
  3. Con đường dài, đồng cỏ rộng khiến tôi không khỏi suy nghĩ đến nhiều chuyện vu vơ. Thế giới VRMMO này đúng là tuyệt thật. Tôi chưa bao giờ được thưởng thức phong cảnh đẹp như thế này ngoài đời thực. Và còn nhiều thứ nữa nếu tôi muốn miêu tả sự vượt trội ở đây so với ngoài đời. Tôi đã mong chờ được vào một thế giới như thế này rồi, đúng là không làm tôi thất vọng. Tôi không muốn trở lại thế giới ngoài kia chút nào.
  4. Nhắc đến thế giới ngoài kia, đã bao lâu rồi tôi không gặp lại nó nhỉ?
  5. Không biết nó trở nên như thế nào rồi.
  6. Nhưng sao tôi vẫn không nhớ được mình đã chơi game được bao lâu…
  7. Game này là gì…
  8. Tôi gọi menu ra, chọn vào mục có lựa chọn Đăng xuất. Không may game này có vẻ không có lưu lại thời gian người dùng đăng nhập vào game.
  9. Tôi nhìn vào nút Đăng xuất. Cảm thấy một nỗi sợ vô hình, tôi không muốn nhấn nó. Chắc không thoát ra cũng không sao đâu nhỉ, tôi đã ở trong game lâu đến mức này mà còn không sao cơ mà.
  10. Nhưng lâu đến mức này là bao lâu cơ chứ?
  11. Tôi giơ tay định đóng menu.
  12.  
  13. 1
  14. Tôi giật mình khi thấy mọi thứ xung quanh biến mất. Tôi không nhấn nhầm nút Đăng xuất đấy chứ. Có thể tay tôi đã sơ ý chạm trúng nút Đăng xuất không. Liệu đăng xuất rồi tôi có thể đăng nhập vào game tiếp tục không? Mẹ tôi có đang cầm roi chờ tôi ngoài thế giới thức không? Tôi không muốn trở lại ngoài này. Tôi muốn ở trong game cơ.
  15. Việc đăng xuất nhanh hơn tôi nghĩ. Trong khoảng vài giây tôi đã nhìn thấy được ánh sáng bên ngoài. Thứ đầu tiên tôi nhìn thấy là trần nhà màu trắng.
  16. Không không đây chắc chắn không phải là điều đầu tiên mà mình vừa nghĩ tới. Tôi đang nằm trên giường, trên người mặc bộ đồng phục trường. Đồng phục trường, không phải bộ áo giáp, như vậy có vẻ đây không còn là game nữa rồi. Tôi cần kiểm tra mấy thứ quan trọng hơn. Tôi sờ soạng khắp đầu mình. Mãi sau vài giây tôi mới nhận ra là mình không đeo, không mang gì trên đầu cả. Thế làm sao vừa rồi tôi chơi game được?
  17. Không, vừa nãy chắc chắn không phải là mơ. Nếu là mơ thì làm sao tôi có thể trở vào trong game được đây. Làm ơn có ai nấp đâu đó mang cái N****G*** ra rổi bảo tôi là cậu ấy chỉ đùa giấu tôi thôi đi.
  18. Tôi tiếp tục kiểm tra những thứ xung quanh. Tôi đang nằm trên một chiếc giường trắng, trong một căn phòng cũng gần như toàn màu trắng. Mùi thuốc sát trùng thoang thoảng. Điều này không hướng đến chuyện tôi là một bệnh nhân tâm thần trong trại ký ức không ổn định chứ.
  19. Tôi nghĩ kỹ lại. Tôi nhớ rõ ràng họ tên mình, mười bảy năm cuộc đời đã diễn ra như thế nào. Sau khi quan sát thì tôi cũng nhận ra đây là phòng y tế trường mình.
  20. Điều tôi không nhớ chỉ là vì sao tôi lại nằm trong phòng y tế mà thôi.
  21. Nhưng đó không quan trọng. Điều quan trọng là: nãy giờ tôi chỉ nằm mơ thôi sao. Rõ là không còn gì đáng thất vọng hơn.
  22. Thế giới trong game tốt hơn ngoài đời nhiều. Ở đó, bất kỳ năng khiếu, sở trường nào của mỗi người đều hiện rõ qua từng thông số. Từ đó ai cũng biết được nhiệm vụ phù hợp với mình. Nếu muốn tăng những chỉ số nào cũng có cách tăng hiệu quả, rõ ràng. Chẳng như ở đây, mỗi con người bị đánh giả bởi những con số không thể hiện được bao nhiêu con người của mình. Có một nghề nghiệp chưa chắc là đúng sở trường. Thậm chí có khi những kẻ thăng tiến nhanh với nghề nghiệp của mình lại có sở trường chẳng liên quan gì đến nghề nghiệp đó cả.
  23. Điều quan trọng nhất là đời thực không thể nào thú vị hơn game được.
  24. Mỗi ngày đi học với đi làm lại có thể thú vị hơn trở thành anh hùng và tiêu diệt ma vương ư?
  25. Không đời nào.
  26. Tôi không thể nào hiểu nỗi lý lẽ của những kẻ đánh giá đời thực cao hơn game. Mặc dù tôi cũng biết cần phải tôn trọng sở thích của người khác nhưng rõ ràng đời thực thua kém game về mọi mặt.
  27. Nói nhiều thế thôi, đã đến lúc tôi trở lại thế giới thực rồi. Chán nản, tôi bước ra khỏi phòng y tế. Chào đón tôi là ánh nắng Mặt Trời chết tiệt mà tôi đã phải hưởng đến phát chán rồi.
  28.  
  29. 2
  30. Tôi không thấy cặp tôi trong phòng y tế. Có vẻ nó ở trong lớp. Mà nghĩ mãi tôi cũng chẳng thể nào nhớ ra lý do mình phải vào phòng y tế cả.
  31. Nhưng tôi ước gì mình vẫn đang nằm trong phòng y tế, mơ giấc mơ đẹp ban nãy. Liệu đêm nay mình có thể mơ tiếp giấc mơ đó được không? Đời thực thật là chán quá mà.
  32. Tôi không than vãn nữa đâu. Nhưng thật sự là đáng tiếc thật. Tôi nghĩ giấc mơ đó đã kéo dài đến mức mà giờ tôi cảm thấy vẫn còn thanh HP ngoài góc mắt của mình.
  33. Mà thôi, tôi phải tập trung vào thực tại. Theo đồng hồ, bây giờ có vẻ là tiết ba, tiết ông thầy thảm họa đã hứa là hôm nay sẽ trả bài cả lớp đây mà. Đêm qua tôi đã cố gắng học bài được một tí nhưng vẫn ngủ quên mất. Biết thế tôi cứ ở phòng y tế đi cho rồi. Thôi không sao, có vẻ cũng gần hết tiết rồi.
  34. Tôi bước vào lớp, trông chờ được thấy một hàng những học sinh úp mặt vào tường vì không thuộc bài. Nhưng có vẻ mọi chuyện không phải thế.
  35. Có chuyện gì đang diễn ra à. Cả lớp đang sôi nổi chuyện gì đó. Ngay cả ông thầy khó tính cũng chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng lên tiếng đặt câu hỏi gì đó. Tôi bước vào chỗ của mình mà dường như không ai nhận ra cả. Này, tôi không thích thế giới thực nhưng tôi nhớ mình vẫn xã giao đầy đủ cơ mà. Không ai chào hỏi hay hỏi thăm gì tôi hay sao? Ngay cả mấy thằng bạn thân xã giao của tôi cũng thế. Tôi vỗ vai thằng bên trên, hỏi:
  36. - Ê có chuyện gì à?
  37. Đầu tiên nó tỏ ra hơi ức chế vì đang thảo luận hăng say. Nhưng nó mau chóng bình thường trở lại khi thấy tôi là người đặt câu hỏi:
  38. - À cậu đi nãy giờ nên không biết. Chuyện là… cứ thử nhìn lên góc trên bên phải đi…
  39. Góc phòng có gì à? Tôi nhìn sang nhưng không thấy gì lạ.
  40. - Không, là góc mắt của cậu ấy!
  41. Hửm… Tôi làm theo, lúc đầu thì không thấy gì. Nhưng chỉ sau một giây, một thanh màu đỏ và một thanh xanh dương cùng với một dòng chữ nhỏ xuất hiện. Tôi há hốc mồm. Cậu ta kể:
  42. - Tiết học vừa bắt đầu được một chút thì bỗng nhiên mấy thứ đó lại xuất hiện. Ai cũng hoảng hết, mọi người nãy giờ vẫn đang thảo luận với nhau về chuyện này này…
  43. Tôi gật đầu. Sau đó cậu ta còn nói gì đó nhưng tôi không còn để ý nữa rồi. Không cần quá tập trung, tôi cũng có thể nhìn rõ hai thanh trạng thái cùng dòng chữ vừa xuất hiện.
  44. Con người (Lv. 3)
  45. Tôi tự đấm mạnh vào mặt mình. Đau thật, thanh màu đỏ còn tuột xuống đôi chút. Tôi nở một nụ cười đến tận mang tai khiến cậu bản phải nhăn mặt quay trở lên.
  46. Đây chắc chắn không phải là mơ.
  47. 3
  48. Có vẻ cả lớp đang thỏa luận về nhiều vấn đề khác nhau.
  49. Một nửa lớp đang tập trung lên trước lớp thảo luận chung với ông thầy. Ở giữa là thằng tự kỷ tự nhận là hiểu rõ về game nhiều nhất lớp (tất nhiên chắc không bằng tôi). Có vẻ cậu ta đang giải thích cho mọi người biết vài điều cơ bản về game. Hình như ban đầu ông thầy cũng có thảo luận về việc tìm ra lý giải khoa học choo hiện tượng này nhưng có lẻ đã phải bỏ cuộc sau mười phút suy nghĩ. Tôi không chắc nghe mấy giới thiệu mấy cái cơ bản về game có ích gì không nhưng chắc có cũng hơn không.
  50. Một nhóm nam sinh bên dưới đang tụ tập với nhau thảo luận trông có vẻ hào hứng.
  51. - Ê chắc tao làm Warrior!
  52. - Ừm vậy chắc tao làm Archer.
  53. - Nhưng không biết tao nên dùng kiếm hay thương nhỉ. Mong được đánh quái quá đi!
  54. Tìm thương với kiếm ở đâu ra cơ chứ? Tôi lắc đầu quan sát những người kia. Một đám con gái đang tỏ vẻ lo lắng, còn đám con trai gần đó thì ăn hôi tỏ ra anh hùng. Nhiều đứa đã đọc hoặc nghe kể những câu chuyện về game như thế này rồi. Bọn chúng ai cũng nghĩ mình sẽ trở thành anh hùng mạnh mẽ như mấy nhân vật trong truyện…
  55. Nhân vật chính không đông thế đâu.
  56. Thôi, chắc thảo luận với đám này cũng không có lợi gì nhiều. Tôi tự lo chuyện của mình thôi.
  57. Xem nào, nếu tập trung kỹ hơn thì phần trạng thái của tôi có hiện chi tiết hơn tí.
  58. Con người (Lv. 3 0%)
  59. HP: 240/240 0.015/s
  60. MP: 35/35 0.009/s
  61. Không có gì khó hiểu. Nếu tôi đoán đúng, ý nghĩ của chúng là: Level 3, kinh nghiệm để lên level: 0%, máu: 240/240, hồi 0,015 mỗi giây, năng lượng: 35/35 hồi 0,009 mỗi giây.
  62. Cái gì thê này. Với chỉ số năng lượng như thế thì gần 2 phút tôi mới hồi được 1 năng lượng à? Vả lại lượng MP của tôi cũng khá thấp so với HP. Dù sao cũng còn tùy hệ thống kỹ năng (skill) như thế nào.
  63. Nắm đấm của tôi lúc nãy cũng khá đau nhưng chỉ mất chừng 2 HP vào giờ cũng hồi đầy rồi. Không biết tôi nên vui vì giáp (armor) mình cao hay sát thương (damage) mình thấp nữa.
  64. Thứ kì lạ nhất là cấp độ (level). Tại sao tôi lại lv. 3. Tôi thấy game nào cũng bắt đầu người chơi ở lv. 1 cả (chắc trừ P***mon). Khi thanh trạng thái của tôi đang bật thì tôi cũng có thể nhìn sơ qua trạng thái của những người khác. Tất cả đều lv. 3 cả.
  65. Hử, ông thầy lv. 7. Chuyện này là thế nào nhỉ.
  66. Còn cái tên “Con người” nữa. Đó không phải là tên tôi đấy chứ… Tôi hỏi những người khác vì tôi chỉ nhìn thấy được lv. và 2 thanh trạng thái của họ thôi nhưng có vẻ đối với ai nó đều hiển thị như thế cả. Hay đây là tên mặc định? Tôi đổi được không?
  67. Liệu có thể mở menu lên không nhỉ. Tôi mở mắt rồi nhắm mắt, tập trug nghĩ tới cái menu.
  68. Nhưng chẳng có gì xuất hiện cả. Tôi gọi:
  69. - Menu! Me-nu! Trình đơn! Chức năng! Công cụ!
  70. Vẫn chẳng có gì.
  71. - Setting! Thiết lập! A!!
  72. Một menu hiện ra ngay sau khi tôi gọi “Thiết lập”. Trên menu hiện ra là vô vàn lựa chọn. Tôi chưa bao giờ thấy game nào có nhiều thiết lập đến như thế này cả.
  73. - Thử xem nào! – Tôi giơ tay ra.
  74. Cửa sổ thiết lập biến mất.
  75. Cái gì thế này? Tôi lại vô ý chạm trúng cái gì nữa sao.
  76. Một thông báo hiện lên trước mặt tôi. Có vẻ nó là thứ đã tắt cửa sổ thiết lập. Khung thông báo được trang trí cách điệu một cách hiện đại cùng với một dòng chữ duy nhất:
  77. “Cuộc săn bắt đầu.”
  78. Nó xuất hiện trong khoảng 5s rồi biến mất.
  79.  
  80. 4
  81. Tôi chẳng hiểu gì cả. Nhưng cả lớp còn không hiểu nhiều hơn. Mọi người đều quay xung quanh tỏ vẻ ngạc nhiên, sợ hãi. Chắc tất cả đều được nhận thông báo giống như tôi. Nhưng không ai cam thấy có điều gì thay đổi cả.
  82. - Cuộc săn? Săn quái ư?
  83. - Nhìn kìa! – Như xác nhận điều cậu ta vừa nói, một học sinh chỉ ra ngoài sân.
  84. Trường tôi không rộng nhưng cũng không phải là nhỏ. Nhưng nó cũng có sân trước và sân sau. Mặc dù vậy, cổng thì chỉ có cổng trước thôi. Phòng học của tôi nằm ở tầng trệt nhìn ra cổng trước. Hiện giờ vẫn còn trong giờ học nên trong sân không hề có học sinh gì cả.
  85. Chỉ có… bốn con gobiln thôi.
  86. Bốn con goblin mặc quần áo đơn giản, mỗi con đều có ngoại hình, vũ khí khác nhau đang đứng trong sân trường.
  87. Quái vật mặc quần áo à? Game lạ nhỉ.
  88. Cả lớp hoảng loạn, nửa tỏ ra sợ hãi, nửa tỏ ra hứng thú chạy ra tụ tập ngay cửa lớp nhìn ra ngoài.
  89. Bọn này khôn thật. Chưa gì đã chặn lối thoát duy nhất. Cửa sổ phòng học thì lại có khung sắt. Mà thôi, chắc mọi chuyện vẫn chưa có gì nghiêm trọng.
  90. Những học sinh lớp khác cũng đang tập trung ngay cửa để quan sát. Ông bảo vệ cầm còi bước ra thổi bọn goblin:
  91. - Các người là ai vậy hả? Mang vũ khí đi đâu thế?
  92. Lão bảo vệ cũng cẩn thận đứng xa chừng 10m. Dù sao đối phương cũng có vũ khí.
  93. Bọn goblin chỉ nhìn nhau trong giây lát. Chắc bọn chúng cũng chẳng hiểu tiếng Việt đâu. Sau đó con goblin cầm thứ có vẻ là thanh kiếm bước lên 1 bước.
  94. - Leap Strike!
  95. Chắc chắn tôi không nghe nhầm.
  96. Con goblin vừa lên tiếng, nó liền lướt lên phía trước, đâm thanh kiếm xuyên qua người lão bảo vệ.
  97. Lão không kịp phản ứng gì cả, cũng không kịp thốt lên tiếng nào. Con goblin rút thanh kiếm ra. Máu khắp nơi. Tôi chưa bao giờ được tận mắt trông thấy nhiều máu đến như thế.
  98. Đòn tấn công ban đầu chỉ khiến lão mất khoảng 60% HP, nhưng khoảng vài giây sau, số HP còn lại cũng nhanh chóng tuột về 0.
  99. Lúc đó cũng là thời điểm lão bảo vệ chết. Cái xác và máu của lão vẫn ở đó.
  100. Thanh HP của tôi giảm xuống chút vì tiếng hét đồng thanh vang vọng cả ngôi trường.
  101.  
  102. 5
  103. Trong game, người chơi luôn được đóng vai nhân vật anh hùng chính nghĩa mạnh mẽ chống lại cái ác. Những anh hùng đó tiêu diệt vô số con quái vật để thăng cấp. Việc đi farm đó là chuyện bình thường ở mọi game RPG.
  104. Thế nhưng chúng tôi không được đóng vai người hùng nữa.
  105. Con người đã trở thành đối tượng để farm.
  106. Tôi bật thanh trạng thái của mình lên rồi nhìn vào con goblin vừa giết lão bảo vệ.
  107. Eraeadras (lv. 12)
  108. Phần đầu có vẻ là tên. Bốn con goblin đều có tên khác nhau. Nhưng tại sao bọn khốn lv. 12 rồi mà còn vào đây farm làm gì nữa?
  109. Trường tôi tổng cộng có hơn 1000 học sinh và giáo viên. Công bằng mà nói, nếu tất cả cùng nhau bay vào hội đồng bọn chúng thì khả năng cao sẽ thắng. Nhưng thương vong chắc cũng không hề nhỏ.
  110. Mặc dù điều họ đang định làm có khi còn tạo ra nhiều thương vong hơn…
  111. Tiếng hét không hề ngưng. Đã 10 giây trôi qua, hết người này hét lại đến người kia hét lên. Mọi học sinh hiện giờ đều cố gắng tránh xa khỏi cửa lớp, lùi vào trong phòng học. Nhưng cũng không dễ tí nào. Nhiều đứa đứng bên trong không biết chuyện gì đang diễn ra lại cố chen ra đằng trước. Thế nên gần như không ai có thể di chuyển cả.
  112. Bọn goblin tách ra. Mỗi con tiến về phía một lớp khác nhau. Lớp tôi nằm khá xa cổng nên chắc sẽ an toàn trong vài phút.
  113. Tôi nhìn ra cổng. Không có ai có ý định giúp đỡ chung tôi cả. Nói cho chính xác hơn: không hề có ai ngoài cổng cả. Không xe cộ, không con người, không chim chóc…
  114. Có vẻ mình phải tự cứu mình rồi. Tôi tìm cách xem bản skill và túi đồ của mình.
  115. Trong khi đó, một con goblin có vẻ là pháp sư tiến đến một lớp. Hắn chỉ thứ vũ khí có vẻ là một cây trượng của mình lên đám học sinh vẫn còn đang chen lấn ngay cửa. Tất cả la lên sợ hãi.
  116. - Thunderwave!
  117. Điện phát ra từ cây trượng của con goblin, nhắm vào những học sinh tuyệt vọng. Không hề có tiếng nổ nào vang lên, chỉ có âm thanh của kỹ năng đó và tiếng hét cuối cùng cùng của các nạn nhân.
  118. Hơn 20 người chết ngay lập tức. Họ bị thiêu rụi, ngã rạp xuống mặt đất.
  119. Dù có chênh lệch cấp độ, nhưng như thế không phải là bá đạo quá sao?
  120. Tôi không có thời gian xem những học sinh khác chết như thế nào nữa. Tôi gọi túi đồ của mình ra nhưng không có gì cả. Có một bản talent nữa, nhưng có vẻ vẫn chưa mở được gì. Tôi gọi bản skill lên. Có 3 điểm để cộng, lượng skill cũng rất nhiều. Nhưng hình như chỉ toàn là mấy skill cơ bản.
  121. Tôi cần phải cân nhắc kỹ càng trước khi cộng skill. Nếu có ai đó bình tĩnh hiện giờ có thể giúp tôi thì sẽ tốt hơn nhưng có vẻ là khó có ai như vậy.
  122. Trong trường hợp này, tôi phải tìm skill phù hợp để đánh boss chứ không phải để farm quái. Dựa vào kế hoạch và lượng MP của mình, tôi nâng trước hai skill.
  123. Shocking Grasp (MP: 15 CD: 60s)
  124. Thorn Whip (MP: 10 CD: 25s)
  125.  
  126. 6
  127. Trước tiên tôi sẽ dùng Shocking Grasp vào tay trái.
  128. Shocking Grasp
  129. MP tiêu thụ: 15
  130. Thời gian hồi chiêu: 60s
  131. Một bàn tay được bao bọc bởi điện trong 20 phút. Lần tiếp theo bàn tay chạm vào sinh vật nào sẽ làm chúng choáng trong 2,5s và nhận 5 (+14) sát thương điện.
  132. Tôi còn 20 MP. Đợi 10 phút, tôi cast Shocking Grasp vào tay phải.
  133. Lớp tôi đã giải tán khỏi cửa. Tôi chạy ra căntin cạnh bên phòng học mình. Hình như mọi người ai cũng đang sợ hãi tập trung vào bọn goblin. Người thì cố gắng gọi cảnh sát nhưng không có tác dụng. Tôi nhanh chóng mượn tạm con dao vừa tay.
  134. Bọn goblin mỗi con đều đang tàn sát trong một phòng học riêng. Có vài học sinh cố gắng chạy ra cổng nhưng bị chặn bởi một bức tường vô hình. Giới hạn khu vực à?
  135. Tôi bước đến phòng học có con goblin pháp sư ban nãy. Có vẻ nó vẫn không chú ý đến tôi. Đám học sinh trong phòng đang bu lại một góc lớp khóc lóc rên la…
  136. Đừng có tập trung lại khi gặp một pháp sư.
  137. - Fire Bolt!
  138. Đúng như dự đoán, con goblin bắn một quả cầu lửa tương đối to về phía đám học sinh. Nhiều đứa chết, một số nhảy ra xa. Thanh MP của con goblin tuột xuống dưới 20%.
  139. Đây là cơ hội! Tôi chạy thật nhanh từ phía sau con goblin, đấm hết sức một phát sau lưng bằng tay phải.
  140. Con goblin la lên một tiếng. Có vẻ là vì giật mình thôi. Tôi chưa làm nó mất đến 5% HP nữa. Thứ tôi muốn là 2,5s choáng.
  141. Con goblin bất ngờ, nhưng vì bị choáng nên nó không thể xoay đầu lại xem kẻ vừa đấm mình. Tôi nhanh chóng đẩy ngã nó xuống, ngồi đè lên người nó. Quăng cây trượng của nó ra xa. Vừa hết 2,5s tôi lại tiếp tục:
  142. - Thorn Whip!
  143. MP tiêu thụ: 10
  144. Thời gian hồi chiêu: 25s
  145. Tạo một dây gai trói một mục tiêu ở tầm gần trong 10s. Gây 3 (+5) sát thương đâm mỗi giây. Dây gai có thể bị phá bởi một đòn công kích với sát thương ít nhất 12 (+5).
  146. Dây gai mọc lên từ mặt đất trói con goblin lại. Tôi cũng khá chắc chắn với lv. 10, dù là pháp sư đi nữa thì con goblin này cũng có sát thương cơ bản lớn hơn 17. Có thể không phải vậy, tôi dùng tay trái đấm một phát thật mạnh vào nó, tiếp tục choáng 2,5s.
  147. Kế hoạch tiếp tục của tôi còn tùy thuộc một vài yếu tố.
  148. 0s.
  149. - Giữ nó lại! – Tôi la lên bảo những học sinh còn sống trong lớp. Cùng lúc đó tôi dùng dao đâm vào con goblin. Nhưng không thể đâm sâu được. Da nó cứng quá ư? Chắc là do sát thương của tôi còn thấp. Tuy vậy, tôi vẫn cố gắng đâm. Máu con goblin văng ra nhưng nếu nó không có độc thì tôi cũng chẳng quan tâm.
  150. 1s.
  151. Bọn học sinh còn lại khoảng 10 đứa sợ hãi nhìn tôi. Không ai di chuyển một bước.
  152. - Mau lên! – Tôi lại ra lệnh. Mặc dù tôi cũng đã tính đến trường hợp này rồi.
  153. 2s.
  154. Tôi vẫn cố gắng đâm. Con goblin còn hơn 80% HP. Tôi chuẩn bị nhảy ra khỏi người nó để nhặt lấy cây trượng rồi bỏ chạy. Nếu lấy được cây trượng khỏi một pháp sư cũng là một thành công tương đối rồi.
  155. 2,5s.
  156. - Aaaaahhhhhh!
  157. Ba nam sinh chạy đến nhảy lên người con goblin để giữ nó lại.
  158. Tốt lắm. Tôi tiếp tục đâm khắp người con goblin. Nó muốn quay mặt lên chửi rủa gì đó nhưng không thể vì đầu cũng đang bị giữ chặt. Những học sinh khác cũng bắt đầu lại gần giữ con goblin lại và đấm, đạp nó.
  159. Đánh boss kiểu gì thế này.
  160. Tôi chưa từng thấy game này có màn đánh boss mà cả party tập trung lại đè lên người con boss rồi thay nhau đấm đá cả.
  161. Bọn goblin này hẳn đã tính toán sai lầm vì nghĩ rằng việc này cũng giống như mấy cái game bình thường.
  162. Ở những game bình thường, việc một mình lv. 10 solo vài chục con lv. 3 là chuyện bình thường, vì đa số con quái cấp độ đó chỉ có thể đánh thường mà không có kỹ năng gì. Nhưng ở đây, tôi đã dùng skill, còn những học sinh kia dù không dùng skill nhưng vẫn có thể giúp tôi hạn chế hành động của nó.
  163. Một trong những cách để chống lại một con boss mạnh là CC (hiệu ứng khống chế) nó đến chết. Mặc dù chúng tôi đánh chẳng gây ra bao nhiêu sát thương nhưng chúng tôi lại có CC tác dụng vĩnh viễn không cần dùng MP và không có cooldown. Sức mạnh hội đồng đây sao?
  164. Thật ra cũng không phải là không có sát thương. Khi tôi đâm dao vào con goblin thì dưới thanh máu của nó có hiện ra một biểu tượng.
  165. Chảy máu.
  166. Đối tượng đang có vết thương bị chảy máu. Mất 3 HP mỗi 5 giây. Tác dụng 2 phút.
  167. Mỗi lần tôi đâm thêm một phát, một biểu tượng “Chảy máu” lại hiện lên. Sau 30 giây, hiện giờ dưới thanh máu con goblin có 20 biểu tượng “Chảy máu”. Nghĩa là nó đang phải mất 60 HP mỗi 5 giây.
  168. Tôi mỉm cười. Game này có nhiều thứ cần phải cân bằng lắm đấy. Tôi đâm hết tốc lực có thể. Sau 2 phút, số biểu tượng chảy máu của con goblin vượt quá khả năng hiển thị nên chúng tự động được nhóm lại thành một biểu tượng cùng với số đếm bên dưới.
  169. 120 stack.
  170. 360 HP mỗi 5 giây.
  171. Tôi ngừng đâm. Tay tôi không còn sức để đâm nữa. Nhưng có lẽ cũng không cần đâm tiếp, máu con goblin tuột không phanh. Chưa đầy 20s sau đó, thanh HP của nó giảm về 0.
  172. Con goblin biến mất cùng với toàn bộ số máu của nó. Một thông báo hiện lên:
  173. Nhận được 390 EXP.
  174. Thăng cấp.
  175. Lv. 4 (23%)
Advertisement
Add Comment
Please, Sign In to add comment
Advertisement