Advertisement
yennefersunicorn

Untitled

Feb 23rd, 2018
173
0
Never
Not a member of Pastebin yet? Sign Up, it unlocks many cool features!
text 16.10 KB | None | 0 0
  1. KHÁNH SƠN KIỀU ANH TRUYỆN
  2. Phần 1: Định mệnh
  3. Ps: Nội dung là hư cấu. Tên nhân vật có thể đã đc thay đổi, hình ảnh chỉ mang tính minh họa. Bài viết mang mục đích giải trí phi lợi nhuận.
  4. Note: Tốt nhất đừng có copy ra ngoài. Nếu buộc phải copy thì che mặt 2 nhân vật lại nhé!
  5. ----------------
  6.  
  7. Giang hồ kể lại rằng, thiên hạ có một lãng tử phong lưu hiệu là Shyn, tên cúng cơm là Khánh Sơn Nguyễn. Nghe đồn năm gã đến tuổi dậy thì, nửa đêm nằm mộng thấy có một ông già, mặt mũi gian tà tự xưng là Đạo trưởng Tô-Ku Đa đến từ xứ Phù Tang Nhật Bổn. Ông già đến phán như thánh rằng Khánh Sơn chính là Đường Tăng chuyển thế. Kế đó còn nói rằng kiếp trước Sơn vướng Đào Hoa Kiếp nhưng bất lực, thế nên làm tan nát trái tim bao nhiêu phụ nữ. Muốn đắc đạo thành chính quả thì kiếp này phải đền bù, cần tu hành, trải đủ bẩy bẩy bốn chín kiếp nạn.
  8.  
  9. Trong lúc Sơn đang hoang mang thì thấy Tô-Ku-Đa mở tráp lấy ra mấy thứ bảo bối. Hóa ra là trọn bộ set Thần Khí: Sơ my trắng Soái ca hiệu 3 con én, áo cà-sa Pilot nhập khẩu từ Tung Của, cùng kính cận đen huyền ảo chế tác từ Lạng Sơn, đặc biệt là một chồng đĩa JAV hàng Nhật chính hiệu. Kế đó ông già dặn dò: “Ranh giới giữa Cao Tăng và Dâm tăng nó mong manh lắm. Chốn Diện thư chính là đất lành chim đậu, tha hồ lừa đảo gái nhà lành không còn lành. Cứ chịu khó tu luyện, mai này ắt lấy được chân kinh.”
  10.  
  11. Chả biết là cái chân kinh của khỉ gì, song Khánh Sơn về mở đĩa ra, mới xem mấy phút toàn thân đã bộc phát ma tính, dục hỏa dâng trào. Thì ra chồng đĩa ngoài yếu quyết phòng the còn có video minh họa lại lấy từ hình Av - Hd, xuân phong mê đắm khiến Sơn mê tít. Kể từ đó, dẫu Khánh Sơn tuy không phải dại gia hay đẹp trai lồng lộn nhưng Khánh Sơn nhìn rất có thần thái, đã sớm nổi danh khắp đất chốn Diện thư, phá vỡ những chuẩn tắc vẻ đẹp của sói ca thời đại. Lừng danh chốn giang hồ với truyền thuyết “Chỉ cần là gái, thấy hắn đều mê. Chỉ cần bệnh dâm, gặp Sơn là khỏi.”
  12.  
  13. Một hôm có một ông chú là viên ngoại, tự xưng tên là Hà Văn Linh, bày đầy tiền lụa ra bàn nói rằng có cô con gái ngày đêm chỉ muốn bỏ nhà đi theo trai, xin Khánh Sơn tới xem. Khánh Sơn nghe vậy tò mò lắm, lại cũng muốn biết “gã trai” kia có thủ đoạn thông thiên gì nên chối từ không nhận lễ vật, chỉ tạm tới để xem ra sao. Đi hơn mười dặm vào thôn trong núi, tới nhà thấy phòng ốc hành lang đều hoa lệ đẹp đẽ. Vào phòng thấy cô gái nằm trong màn the, tỳ nữ vén màn lên, Khánh Sơn nhìn thấy nàng khoảng mười bảy mười tám tuổi, thoi thóp trên giường, hình dung khô héo. Tới gần xem, chợt nàng mở mắt ra nói: “Danh sư đã tới!”
  14.  
  15. Cả nhà mừng rỡ cho biết rằng một tuần này nàng không nói năng gì vào ban ngày song ban đêm thì rên la rất dữ dội, duy mỗi lần này là ngoại lệ. Khánh Sơn ra ngoài hỏi nguyên cớ làm sao, ông già đáp cứ tối đến lại thấy một thanh niên vào ngủ chung với nàng, đuổi bắt thì biến mất, lát sau lại xuất hiện, ngờ là dâm ma. Khánh Sơn nói: “Nếu là ma thì đuổi không khó, chỉ sợ đó là Dâm soái Sở Lưu Manh, cháu 18 đời của Đạo soái Sở Lưu Hương – hắn ta có bản lãnh siêu phàm, lúc đó mới đáng sợ.”
  16.  
  17. Ông chú Hà Văn Linh bèn hỏi Sở Lưu Mạnh là ai, Khánh Sơn cười đáp: “Nghe đồn khi sinh ra trời có dị tượng, xuất hiện đám mây ngũ sắc hình con dê. Sau này lớn lên quả là một gã phong lưu cao thủ, hễ là mỹ nữ hợp nhãn hắn thì chẳng mấy ai thoát. Đó chính là Dâm soái Sở Lưu Manh, nghệ danh 1 chữ Hoạch, vốn là 1 phịch thủ chính hiệu, danh lừng chốn Tam Đảo.”
  18.  
  19. Ông chú nghe thế liền nói: “Mặc dù gã Thái hoa đạo tặc này có chút phân lượng nhưng có lẽ không phải là cái gã Phịch thủ gì kia đâu.” Khánh Sơn nghe thế bèn lấy giấy bút ghi ra một thang thuốc gồm hàu, hến, sò, mật ong và gạo lức. Đêm ấy Khánh Sơn ngủ lại đó khuya thấy một thanh niên áo mũ chỉnh tề đi vào. Khánh Sơn nghĩ là người trong gia đình chủ nhân, bước ra hỏi, thanh niên đáp: “Chẳng nhẽ Khánh Sơn huynh không nhận ra ta sao. Cùng là đạo hữu trong chốn phong lưu khoái hoạt cả mà!”
  20.  
  21. Khánh Sơn nghe vậy ồ lên: “Hóa ra đạo hữu là Phịch thủ Hoạch thật ư?” Thanh niên kia gật đầu, đoạn nói: “Ta với ông mang tiếng là kỳ nhân song thực ra là dâm tặc trá hình cả. Thời buổi này gái đẹp đã ít, đã vậy họ còn hay yêu nhau. Thế nên hà cớ gì ông lại cướp miếng ăn của ta. Ta yêu cô em là Kiều Thúy, chị nàng là Kiều Anh còn đẹp hơn nhiều, ta xin kính cẩn để lại nguyên vẹn cho bậc cao hiền. Nếu họ hứa gả cho ông thì ông hãy giúp họ, ông cưới xong ta sẽ không tới đây quấy quả nữa. Chỉ mong lần sau ta chấm ai, ông cũng giúp ta như vậy thôi.”
  22.  
  23. Khánh Sơn lúc này ăn chơi đã có phần chán, thầm nghĩ giờ kiếm một chỗ hậu phương vững chắc là tốt, nghe Hoạch công tử nói vậy lập tức ưng thuận.
  24.  
  25. Đêm ấy quả nhiên Hoạch không vào, cô gái tên là Kiều Thúy kia hơi khỏe hơn, cả đêm cũng không rên la khiến cả nhà mất ngủ nữa. Sáng ra ông già mừng rỡ kể với Khánh Sơn, mời Sơn vào phán xét. Sơn vừa bước vào, thấy sau tấm màn thêu có một nữ lang xinh đẹp như thiên tiên, biết đó là Kiều Anh tức thời trong lòng nhộn nhạo. Xem bệnh vẽ bùa nhăng cuội một hồi xong bèn đòi nước rửa phòng, nữ lang vội xách nước vào lúc lui tới cùng dọn dẹp, Sơn thấy nàng ngực nở eo thon, chân dài da trắng, má thắm môi hồng tức thời ngây ngất ngẩn ngơ, chẳng còn nghĩ gì tới việc trừ tà ếm quỷ cả, thậm chí trong lòng cũng nổi lên dục niệm. Khánh Sơn lúc ấy sợ ở lâu sinh biến vội ra từ biệt ông già, lấy cớ về nhà chế thuốc, mấy ngày không trở lại.
  26.  
  27. Nói chuyện Khánh Sơn đi rồi, Phịch thủ Hoạch càng lộng hành, trừ Kiều Anh ra thì cả nhà từ con dâu tới tỳ nữ, chỉ cần có chút nhan sắc gã đều mồi chài quyến rũ. Ông chú lại sai đầy tớ mang xe tới đón, Khánh Sơn thác bệnh không đi. Hôm sau ông chú họ Hà tự tới, Khánh Sơn giả đau chân chống gậy bước ra, ông Chú kia chào xong hỏi thăm, Khánh Sơn đáp: “Đây là cái khổ của kẻ phòng không đây. Đêm qua đứa tớ gái dọn giường vấp ngã làm cái tập 500k ngân tệ rơi vào chân ta”.
  28.  
  29. Ông chú hỏi sao đã nhớn mà không cưới vợ, Khánh Sơn đáp: “Chỉ hận là không gặp được nhà nào thanh cao như nhà ông. Chưa gặp nàng nào xinh đẹp như Kiều Anh”.
  30.  
  31. Ông chú nghe vậy trầm ngâm im lặng bước ra, Khánh Sơn theo tiễn chân, nói: “Lúc nào đỡ bệnh sẽ tự tới, đừng nhọc công dời gót ngọc tới đây làm gì”.
  32.  
  33. Vài hôm sau ông chú kia lại tới lần nữa, Khánh Sơn vờ khập khiễng ra đón. Ông chú hỏi han đôi ba câu rồi nói: “Vừa rồi ta bàn với chuyết thê (vợ), nếu ông đuổi được ma cho cả nhà yên ổn, thì có tiểu nữ Kiều Anh được hai mươi ba tuổi, xin sai tới phụng sự bậc quân tử”.
  34.  
  35. Khánh Sơn mừng rỡ nói nếu ông già có nhã ý như vậy thì đâu dám có bệnh mà chần chừ. Lập tức lên đường, cùng cưỡi xe đi. Vào nhà xem qua hết những người bị ma làm rồi, lại sợ xong việc bị họ nuốt lời, xin bàn rõ với vợ chồng ông chú kia. Bà vợ ông ta bước ra nói: “Tiên sinh còn ngờ sao?”, lập tức lấy chiếc trâm cài đầu của Kiều Anh đưa Khánh Sơn làm tin. Khánh Sơn vái lạy xong liền tập hợp tất cả người nhà lại làm phép nhương trừ, riêng Kiều Thúy ma quấy nhiều nhất thì phát cho một bảo vật, lại nói rằng được chế từ da của “ba con sói” tinh trên đỉnh Thiên Sơn, dâm ma đến chụp nó vào đầu gã tức thì sẽ bình yên vô sự. Đêm ấy yên ắng, ma quỷ bặt tăm, chỉ có Kiều Thúy còn rên rỉ không thôi. Khánh Sơn làm nước phép, lấy ra một đoạn gỗ pơ-mu dài hai mươi tấc, một đầu trơn tròn dặn Kiều Thúy cách sử dụng, bệnh tật lập tức tiêu tan gần hết. Khánh Sơn định chào về, ông già níu kéo giữ lại, đến xế chiều dọn rượu thịt lên la liệt, mời mọc rất ân cần, canh hai chủ nhân mới chào khách đi nghỉ.
  36.  
  37. Khánh Sơn vừa đi nằm thì nghe tiếng gõ của rất gấp, trở dậy mở cửa thì thấy Phịch thủ Hoạch bước vào, dáng vẻ gấp gáp nói là lão chủ nhà kia đang mài dao muốn giết Sơn, nên trốn ngay đi. Khánh Sơn nghe thế hoảng sợ, hỏi nguyên nhân vì sao thì Hoạch đáp: “Vốn mỹ nữ Kiều Anh kia ngàn người mến mộ, trước kia là hót-gơ chuyên Sờ-chim cho đám mê LOL, còn nguyên cả một đống người hâm mộ cơ. Trong đám nam nhân theo đuổi nàng có người tên là Dương, tuy làm đô vật song vốn dòng dõi đế vương, rất có triển vọng. Ông già này hình như đã hứa gả Kiều Anh cho gã từ lâu rồi. Việc này ta cũng mới biết, túc hạ nên tạm lánh ngay đi thôi.”
  38.  
  39. Sơn nghe thế không còn hồn vía nào, vội leo qua tường bỏ chạy, thấy xa xa có ánh lửa vội chạy tới, thì ra là đám người của đi tìm hàng buổi đêm ở Trần Duy Hưng. Khánh Sơn chờ chơi bời chán chê rồi bám càng theo về, trong lòng căm túc không biết trút vào đâu.
  40.  
  41. Lại nói, tháng đầu đông cuối năm Đinh Dậu, có một lần Khánh Sơn công tử lên Diện Thư rắc thính, đại ý là Trai Sầu Cô Đơn, Cần Ôm Cho Ấm - thì bất chợt xuất hiện một mỹ nhơn tự xưng là Hê-ra xin ứng cử. Dăm câu đưa đẩy qua lại 2 người quyết định chát cam, nhìn qua mỹ nữ múa cột, tuy mặt mang khăn lụa mỏng che song mới nhìn thân hình một lần Khánh Sơn đã mê đắm tít mù. Vậy là hai người hẹn nhau đi café gặp mặt.
  42.  
  43. Buổi đầu gặp gỡ, Sơn công tử thấy cô gái quả là mỹ nhân bốc lửa nhất trong các cô mà Hoạch đã từng chén. Mở cờ trong bụng lẫn dựng cờ dưới bụng, Khánh Sơn đèo Hê-ra về nhà, đến đoạn “ngã tư đèn đỏ” ngửi thấy mùi hương gái đẹp phía sau khiến gã khó kìm lòng. Bởi vậy Sơn ướm lời gạ gẫm: “Hay là ta tranh thủ giao lưu kết hợp một chút để buổi đầu gặp gỡ thêm phần sinh khí.”
  44.  
  45. Cô gái nghe thế giật mình, cất giọng ỏn ẻn: “Không được, tấm thân ngàn vàng này của muội chỉ dành cho phu quân (chồng) đêm tân hôn. Xin Khánh Sơn huynh tự trọng, muội không phải dạng con gái huynh nghĩ.”
  46.  
  47. Nghe giọng oanh cất lên, dẫu là lời từ chối không vui song vẫn thánh thót êm tai phi phàm. Sơn công tử đói khát đã lâu, lúc này xuân tâm nhộn nhạo phi thẳng xe vào Khách điếm (Hotel) rồi toan giở trò cưỡng đoạt thì nghe cô gái kia nói: “Chúng ta không thuộc về nhau. Anh lại dám xâm phạm ta. Tấm thân này nếu bị hoen bẩn, ta chỉ còn nước tìm đến cái chết thôi.”
  48.  
  49. Khánh Sơn công tử thấy mỹ nhân kiên quyết “ngọc đá cùng tan”, bởi thế có nén xuân tâm, vờ than rằng: “Nếu mỹ nhân không ưng thì thôi vậy…”
  50.  
  51. Gã nói xong ngửa mặt nhìn trời, tóc đen bay bay, kính cận lấp loáng càng khiến phong thái thêm vẻ thâm trầm “so deep”. Cô gái thấy vậy bẽn lẽn: “Phụ thân muội ép gả về cho một người muội chỉ thương chứ không yêu. Trốn nhà phiêu bạt bấy lâu, tưởng đã là đau khổ tột cùng rồi, giờ nếu muốn có được tấm thân này, chi bằng chàng hãy lập lời thề cưới muội mới ưng.”
  52.  
  53. Khánh Sơn công tử nghe vậy gật đầu như gà, cao giọng thề: “Hai mấy năm thủ thân như ngọc, một lòng cầu đạo không màng tới sắc giới, nhưng chả hiểu sao vừa gặp trái tim này đã thuộc về He-ra muội muội rồi. Ra đi giữ trọn lời thề.”
  54.  
  55. Dứt lời Sơn đắc chí cười thầm, cho tay vào túi định lấy pháp bảo được chế từ bì mao của ba con sói – mà là loại Thiên Lang đơn độc trên đỉnh Thiên Sơn. Nào đâu Sơn thì giật mình, không rõ pháp bảo nó thất lạc nơi nào. Thời buổi loạn lạc, càng là mỹ nữ ắt càng nguy hiểm, vậy nên cô gái kia đã nằm ra giường song vẫn chưa thấy Khánh Sơn giở trò đồi bại thì ngạc nhiên. Được một lát như hiểu ra điều gì He-ra cười nũng nịu: “Thiếp đã có lòng mà lang quân không dám có ý, thế thì thôi vậy.”
  56.  
  57. Thấy cô gái cười dâm, song toan có ý xắc quần nhổm dậy khiến Khánh Sơn công tử giật mình, nhủ thầm: “Trông điệu bộ con bé này không giống gái hư mà giống gái nhà lành hơn, hay ta cứ chén đại, nghe bảo HIV giờ cũng đã có thuốc chữa thì sợ gì.” Nghĩ thế không chần chừ gì nữa, sấn sổ nhảy vào tính vui vầy cá nước.
  58.  
  59. Nào ngờ lúc tuột hết quần áo, vén nốt khăn che mặt lên, nhìn thấy dung nhan của He-ra Khánh Sơn bàng hoàng, té ra nàng chẳng phải đâu xa chính là Kiều Anh ngày đó. Sơn quá cảm xúc, bèn gạt lệ kể lại câu chuyện hồi xưa. Cô gái nghe thế xúc động lắm, gật đầu bẽn lẽn bảo đó là Duyên trời đánh, trốn cũng không thoát. Thế rồi là hai người lăn ra giường.
  60.  
  61. Đoạn này thấm đẫm hương vị 18+, sẽ không kể ra chi tiết, chỉ biết rằng khi nam thanh nữ tú giao hợp ăn ý, tình chàng ý thiếp thì vui vầy cá nước rất phê. Ngặt nỗi cô gái kia trời sinh thần thể, nhu cầu mạnh mẽ, khao khát vô cùng. Khánh Sơn bản lĩnh tuy cao cường, song “vỏ quýt dày ắt có móng tay nhọn”, vừa mới tank 1, đến đỉnh cao trào Khánh Sơn công tử đã xém ngất đi, phải bảo Kiều Anh nghiêng người cho xuống, thật là mất hết mặt mũi. Kiều Anh thấy vậy chỉ cười nhạt một tiếng, mặc quần áo rồi nhảy U – bờ về nhà, bỏ mặc Sơn ở lại mặt như con tôm luộc ở khách điếm.
  62.  
  63. Muốn biết câu chuyện diễn biến thế nào, chờ hồi tiếp theo
  64. Nguồn: Dota2vn
Advertisement
Add Comment
Please, Sign In to add comment
Advertisement